Chương trước
Chương sau
Trong Thái Cực Điện, màn che màu vàng nhạt buông xuống từ trên cao.

Hoàng đế ngồi trước ngự án lật xem tấu chương, cho ý kiến vào quyển cuối cùng xong, vừa mới buông bút son, liền thấy một tiểu thái giám chạy nhanh tiến vào. Đang muốn khiển trách, lại nghe tiểu thái giám kia thanh thanh thúy thúy nói: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”

“Hàm Nhi.” Hoàng đế thấy thế cười, “Con làm gì vậy? Lại mặc thành cái dạng này.”

Giang Lăng Vương phất phất hai tay, nhìn nhìn, “Khá tốt nha.” Bộ dáng hắn mi thanh mục tú, ngũ quan tinh xảo điệt lệ như nữ hài tử, làn da lại trắng, như tuyết đọng lại trên người ngọc. Giờ phút này nép sát vào ghé trước ngự án, đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy nghiêm túc hỏi: “Phụ hoàng, có phải người thật sự muốn nạp Trưởng Tôn tư tịch làm phi không?”

“Phụt……” Hoàng đế phun một miệng trà ra ngoài, sặc sụa trách mắng: “Nói bậy gì đó? Nghe ở chỗ nào?”

Giang Lăng Vương bĩu môi, “Còn cần phải nghe à? Hiện tại từ trên xuống dưới trong hoàng cung đều biết hết rồi.”

Hoàng đế nhíu mày nói: “Sau này mang những nô tài lắm mồm kia, ra rút đầu lưỡi hết.”

“Phụ hoàng, người còn chưa trả lời nhi thần đâu.” Giang Lăng Vương xưa nay rất thân cận với phụ thân, cũng không quân quân thần thần như các hoàng tử khác, sắc mặt như muốn đào bới đến tận cùng, “Rốt cuộc có phải hay không nha? Không phải tới lần sau nhi thần gặp nàng, đã phải sửa miệng gọi mẫu phi đi.”

“Được rồi!” Sắc mặt hoàng đế bỗng nhiên trầm xuống, quả quyết nói: “Con sẽ không gọi nàng mẫu phi!” Trong lòng có chút không thoải mái, cố tình nàng là nữ nhi Hứa thị, cố tình lại……, nhân tiện thấy tiểu nhi tử có chút bị dọa sợ, sắc mặt hòa hoãn nói: “Không cần nghe đồn đãi vớ vẩn bên ngoài, Trưởng Tôn Hi chỉ là một tư tịch trong Ngự Thư Phòng thôi.”

Giang Lăng Vương xụ xụ mặt, lầu bầu nói: “Vậy trước đây phụ hoàng cứ ba ngày hai đầu đến tìm nàng.”

Hoàng đế giải thích nói: “Nàng biết xoa bóp, trẫm tìm nàng xoa bóp đầu.”

Giang Lăng Vương “Dạ” một tiếng.

Hoàng đế thấy hắn rầu rĩ không vui, cười dỗ dành nói: “Đúng rồi, lần trước không phải con muốn một chú ngựa con sao? Phụ hoàng đã lệnh người chọn cho con rồi, đang nuôi tại chuồng ngựa. Bây giờ trời lạnh, chờ thêm cuối năm vào xuân, phụ hoàng dạy con cưỡi ngựa, mãi cho đến khi con học được thì thôi, thế nào?”

“Được đó.” Đôi mắt Giang Lăng Vương sáng rực lên, phảng phất như ngôi sao xán lạn, “Phụ hoàng người miệng vàng lời ngọc, sau này không thể đổi ý nha.” Có chút lo lắng hoàng đế quá bận, lại quên mất hắn.

Hoàng đế cười nói: “Không đâu.”

Giang Lăng Vương xoay chuyển tròng mắt, cười hì hì nói: “Phụ hoàng, con còn một việc.” Có chút ấp a ấp úng, “Chính là, chính là……, có thể cho con đi Ngự Thư Phòng làm việc không? Chỉ làm một tiểu thái giám, mỗi ngày……, ừm, phụ trách đưa thư gì đó.”

“Hồ nháo.” Hoàng đế không đồng ý.

Giang Lăng Vương năn nỉ nói: “Mỗi ngày ngốc tại Phiếm Tú Cung buồn cũng buồn sắp ch·ết rồi, bọn nô tài đó cũng không thú vị. Còn Trưởng Tôn Hi không giống vậy, nàng……” Thoáng lược qua bất mãn với cái miệng hư của nàng, chỉ nói tốt, “Tính tình rất ôn nhu, lại lương thiện, lại thích nói giỡn, nhi thần muốn đi tìm nàng chơi.”

“Không được.” Hoàng đế vẫn không đồng ý, trách mắng: “Nào có tiểu thái giám như con?”

Giang Lăng Vương tuy rằng mặc y phục tiểu thái giám, nhưng làn da quá trắng, mặt mày tinh xảo, lại còn lộ ra nét tự phụ sẵn có, đích xác không giống tiểu thái giám tầm thường. Hắn thấy phụ thân luôn mãi cự tuyệt, có chút nóng nảy, làm nũng nói: “Ngự Thư Phòng lại không có người khác, chỉ có hai tư tịch, nhi thần qua đó cũng sẽ không qu·ấy r·ầy.”

“Được, được.” Hoàng đế xua xua tay, sau đó bóp bóp trán mình, “Con làm trẫm đau đầu quá.”

Giang Lăng Vương đột nhiên nói: “Phụ hoàng, người không phải đang đau đầu sao? Không bằng truyền Trưởng Tôn tư tịch lại đây xoa đầu đi? Vừa lúc chờ nàng xoa đầu xong, nhi thần tìm nàng nói mấy câu là đi liền.”

Chu Tiến Đức cũng cười nói: “Đúng vậy, Hoàng Thượng hà tất tự mình qua đó? Không bằng kêu Trưởng Tôn tư tịch lại đây càng thêm tiện.”

Bây giờ hoàng đế đang đau đầu, cũng không nghĩ nhiều, “Được rồi, đi truyền đi.” Một là mình đỡ phải đi lại, hai là muốn dỗ tiểu nhi tử cao hứng một chút, cũng không thể thật sự để hắn đi Ngự Thư Phòng làm tiểu thái giám.

Trong lòng Giang Lăng Vương vui như nở hoa, chỉ không dám lộ ra ngoài.

Không bao lâu, Trưởng Tôn Hi phụng chỉ vào Thái Cực Điện. Đi theo Chu Tiến Đức, đi đến thiên điện bên cạnh thường ngày hoàng đế nghỉ ngơi, trong lòng có chút thấp thỏm bất an. Hoàng đế trước kia đều đi Ngự Thư Phòng tìm mình xoa đầu, hôm nay sao đột nhiên lại đổi chỗ? Đi thiên điện, ách……, chẳng lẽ là muốn làm này làm nọ mình sao?

Kỳ thật nếu so sánh, hoàng đế bất luận là nhân cách hay là tính cách, đều là nam nhân kiện toàn, tính tình lại càng tốt hơn Sở vương một trăm lần, một ngàn lần! Có đôi khi ngẫm lại, so với việc bị tên chó đi•ên Sở vương đuổi gi·ết, lại bị Phần Quốc trưởng công chúa bức cho không có đường lui, còn không bằng……, cứ theo hoàng đế.

Có thể nghĩ như vậy thì chỉ là suy nghĩ, nhưng thật ra phải đi tới nước này lại làm không được, quá khó khăn.

Trưởng Tôn Hi không ngừng xây dựng tâm lý cho mình, đã cự tuyệt hoàng đế một lần, ngàn vạn không thể lại cự tuyệt tiếp lần thứ hai! Vạn nhất chọc bực hoàng đế, khẳng định sẽ không có kết cục nào tốt. Chờ lát nữa nếu thật sự không tiếp thu được, cứ việc nhắm mắt lại, dù sao việc nam nữ này cũng không phải chưa biết, nhịn một chút là qua thôi.

“Hoàng Thượng, Trưởng Tôn tư tịch tới rồi.” Chu Tiến Đức khom người nói.

“Ừm.” Hoàng đế vẫn kiệm lời như vàng, nói không nhiều lắm.

Trưởng Tôn Hi hướng về phía hắn hành lễ, “Thỉnh an Hoàng Thượng.” Dư quang khóe mắt ngó thấy hoàng đế không phải nằm trên giường, mà là nằm trên ghế dài, trong lòng tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Xem ra hoàng đế chỉ lười đi đường, tạm thời……, còn chưa có tính toán này với mình, tức khắc có loại cảm giác sống sót sau t·ai n·ạn.

Cho nên tiến lên mát xa, đặc biệt ra sức, đặc biệt nghiêm túc, hy vọng dùng chất lượng càng cao phục vụ để hồi báo hoàng đế đại nhân.

Chỉ là kỳ quái, sao bên cạnh lại có tiểu thái giám vẫn luôn đứng mãi không đi.

Hoàng đế ngày thường không thích người khác quấy rầy.

Trưởng Tôn Hi lại không tiện ngẩng đầu cẩn thận nhìn, chỉ có thể tạm thời mặc kệ, tiếp tục công tác xoa bóp, bận một lúc lâu sau, mát xa nhiều hơn ngày thường nửa khắc chung mới kết thúc công việc. Vì thấy hoàng đế đã nhắm mắt lại ngủ gật, nhẹ nhàng thở ra, không tự kìm hãm được ngẩng đầu lên.

“Ngươi……” Nàng nhìn rõ tiểu thái giám bên cạnh, không khỏi thở nhẹ, tiện thể nhanh chóng che miệng mình lại.

Giang Lăng Vương chớp mắt cười cười với nàng, vẫy tay, dẫn nàng đi ra bên ngoài.

Trưởng Tôn Hi kinh ngạc nói: “Ngươi sao lại ở chỗ này?!”

Giang Lăng Vương nói nhỏ: “Ta vốn quét rác chung quanh Ngự Thư Phòng, sau đó ngẫu nhiên gặp được Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nhìn thấy bộ dáng ta giống người, rất là cao hứng, liền điều ta đến Thái Cực Điện.” Vẻ mặt vui mừng khôn xiết.

Hắn nói dối hết bài này đến bài khác, còn nói có sách mách có chứng, hoàng đế ở bên trong nghe được thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Tiểu quỷ lí lắc này, vốn xin mình truyền Trưởng Tôn Hi lại đây, còn đánh bàn tính nhỏ. Mình không cho hắn đi Ngự Thư Phòng, hắn lại không tiện trực tiếp bại lộ thân phận, hiện tại dứt khoát nói dối nói là tiểu thái giám ngự tiền, sau này đã có thể quang minh chính đại tùy tiện đi lại.

Tuy rằng nhìn thấu, lại không mở miệng đi vạch trần.

Tiểu nhi tử luôn luôn quá cô đơn, huống chi……, còn có nguyên do bên trong.

Mà bên ngoài, Trưởng Tôn Hi còn đang mở to hai mắt nhìn, “Này……, như vậy cũng được?” Ngẫm lại cũng có chút đạo lý, người sao, nhìn người có bộ dáng giống mình khó tránh khỏi thân cận, huống chi bộ dáng tiểu thái giám rất là xinh đẹp. Xem ra, đạo lý bề ngoài dễ coi tương đối dễ dàng tìm việc, từ xưa đến nay đều thông dụng.

Hai người đi ra ngoài, dần dần ra khỏi Thái Cực Điện.

Tới hành lang, Giang Lăng Vương lại nói nhỏ: “Lần trước Phần Quốc trưởng công chúa tìm ngươi gây phiền toái đó, là ta báo tin nha.” Cuộc sống của hắn khô khan nhạt nhẽo từ nhỏ, một chút việc nhỏ, trong mắt hắn đều là chuyện lớn, càng đừng nói chuyện anh hùng cứu mỹ nhân. Vì cảm thấy không thể mai một nghĩa cử của mình, dứt khoát nói ra, để cho nàng nhớ kỹ chỗ tốt của mình.

“Là ngươi?” Trưởng Tôn Hi có chút ngoài ý muốn, nàng là người tiếp thu giáo dục hiện đại, cũng không cảm thấy đối phương không nội liễm như vậy có gì không ổn, ngược lại thành tâm thành ý nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ta sẽ nhớ rõ trong lòng.”

Giang Lăng Vương thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, ngược lại có chút ngượng ngùng, “Thôi, cũng không có gì.”

Trưởng Tôn Hi lại nói: “Sao có thể nói không có gì được? Nếu không phải ngươi tìm Hoàng Thượng lại đây, chỉ sợ mạng nhỏ của ta cũng đã mất rồi.” Cười cười, “Sau này ta sẽ đưa tiếp điểm tâm cho ngươi ăn.”

Giang Lăng Vương chu miệng, “Không cần, ta cũng không phải tiểu hài tử.”

Trưởng Tôn Hi biết tật xấu để ý tuổi tác này của hắn, chán ghét nhất là người khác nói hắn nhỏ, nói hắn tính trẻ con, cho nên cười giải thích: “Ta không biết thêu thùa may vá, cũng sẽ không biết thứ khác, ngoại trừ tìm chút đồ ăn ngon, không có gì khác có thể đáp tạ ngươi. Nếu không ngươi muốn chơi cái gì không? Ta ngẫm lại……”

Giang Lăng Vương vốn lại muốn cự tuyệt, thấy nàng nghiêm túc, trong mắt cũng lộ vài phần chờ mong.

Trưởng Tôn Hi còn chưa cân nhắc xong.

“Trưởng Tôn tư tịch.” Một tiểu cung nữ Ngự Thư Phòng bỗng nhiên chạy tới, thấp giọng nói vào lỗ tai: “Mới có tin tức, Phần Quốc trưởng công chúa không cẩn thận té ngã một cái, đập vỡ đầu. Vô Ưu công chúa và Hứa nhị tiểu thư vừa cùng ra cung, đi phủ trưởng công chúa phủ thăm bệnh.”

Trưởng Tôn Hi cân nhắc trong lòng một trận.

Đang êm đẹp, Phần Quốc trưởng công chúa sao lại té ngã? Lại còn bị đập vỡ đầu, đây là té ở chỗ nào vậy ta? Chẳng lẽ nói, là hoàng đế cho người động tay động chân, muốn trực tiếp làm Phần Quốc trưởng công chúa “té ngã” ch·ết? Tuy nói nếu Phần Quốc trưởng công chúa ch·ết, đối với mình xem như một tin tức tốt, nhưng……, vẫn cảm thấy từng đợt khí lạnh thấm người.

Hiện tại đây không phải nơi tinh tế cân nhắc, thưởng cho tiểu cung nữ một thỏi bạc, “Vất vả ngươi.” Lại nói với Giang Lăng Vương: “Ta còn có việc, về Ngự Thư Phòng trước.”

Giang Lăng Vương há miệng thở dốc, muốn giữ lại, nhưng không biết nên giữ lại nàng như thế nào.

Trưởng Tôn Hi cho rằng hắn còn nhớ tới lời mình vừa nãy, cười nói: “Không phải ngươi làm việc ở Ngự Thư Phòng sao? Để ta nghĩ kỹ, rồi lại cho người mang đồ đến tặng ngươi, không quên đâu.”

Ai hiếm lạ mấy món đồ đó! Vẻ mặt Giang Lăng Vương bất mãn, kêu lên: “Uy! Ta……” Muốn nói là mình muốn nói chuyện với nàng, vừa lúc chưa mở miệng được, bị ánh mắt nàng sáng quắc nhìn qua, lắp bắp nói, “Ta nói, ngươi, sau này ngươi tự mình đưa lại đây cho ta, bằng không đưa sai người thì sao được? Đúng không.”

Trưởng Tôn Hi mỉm cười xán lạn, “Được, ta tự mình đưa.”

Giang Lăng Vương lúc này mới yên lòng.

Trưởng Tôn Hi bước chân vội vàng trở về Ngự Thư Phòng.

Một đầu khác, Hứa Tường cùng Vô Ưu công chúa cũng gấp gáp giục xe ngựa, vội vàng chạy tới phủ Phần Quốc trưởng công chúa. Mới vừa xuống xe, liền nghênh diện với một đội nghi thức màu vàng hạnh, đúng là đội ngũ xe ngựa Đông Cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.