Thẩm Huyền Ninh bế Tô Ngâm lên giường, rồi nằm nghiêng ôm nàng vào lòng. Tô Ngâm muốn chạy, song sức nàng sao đọ nổi sức y, đành ngoan ngoãn nằm đó. 
Y nín cười, hôn nàng hết cái này tới cái khác một lúc lâu, đôi mắt như nước hồ thu của Tô Ngâm vẫn luôn nhìn y không chớp. 
Đợi khi y dừng lại nhìn nàng thì nàng mới chịu dời mắt đi, sau đó rướn về trước mấy phân, cũng hôn y một chút. 
Vẫn chỉ chạm một cái rồi rời đi ngay. Thẩm Huyền Ninh biết da mặt nàng mỏng, cười phá lên rồi đáp lại nàng bằng một nụ hôn sâu. 
Tô Ngâm bị y hôn đến mức mặt nóng bừng bừng, nàng ôm chặt cái chăn trong ngực mãi mới lấy lại bình tĩnh. Sau đó nàng chớp mắt nhìn y, đột nhiên nói: “Trong cung đã bắt đầu may đồ Tết, chỗ nô tỳ còn rất nhiều vải vóc chưa dùng hết. Nếu được chọn thì Hoàng thượng thấy màu nào đẹp nhất?” 
Trong cung, có một luật bất thành văn là cứ đến Tết mọi người sẽ mặc đồ mới, từ chủ tử các cung cho tới cung nhân, hễ ai không phải thắt lưng buộc bụng đều ra sức trưng diện từ ngày trừ tịch đến tận rằm tháng Giêng không trùng bộ nào. 
Vì lẽ đó, cục may mặc rất bận bịu, có nhiều người vừa sang thu đã bắt đầu mang vải vóc tới đó đặt trước vì sợ không đến lượt mình. 
“Nàng mặc gì cũng đẹp.” Thẩm Huyền Ninh mỉm cười, hỏi lại nàng, “Sao lại hỏi trẫm như thế?” 
“……..” Tô Ngâm không đáp, thấy y nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu bèn lấy góc chăn che mặt. 
Sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tien-my-nhan/1791075/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.