Tô Ngâm sợ hãi không thôi, tối đến lăn qua lộn lại mà cứ trằn trọc mãi, hễ nhắm mắt là hình ảnh cái đầu người dữ tợn trong hũ rượu lưu ly lại hiện ra.
Con người ta khi màn đêm buông xuống rất dễ nghĩ ngợi lung tung. Mấy năm trước có một dạo, cứ đến tối, lúc thổi nến lên giường ngủ là không hiểu sao nàng lại tưởng tượng ra cảnh có một con quỷ dưới gầm giường chực chờ tóm lấy cổ chân nàng, khiến nàng trong một khoảng thời gian rất dài, hễ tới cách giường tầm hai bước là nhảy luôn lên giường, đến khi rúc trong chăn mới thấy an toàn.
Hôm nay còn đáng sợ hơn thế, nàng vừa nhắm mắt sẽ nghĩ đến cảnh cái đầu trong hũ rượu bay tới trước mặt mình, mái tóc rối bời cứ dài mãi dài mãi ra, mon men tới gần nàng, cười sằng sặc thít chặt cổ nàng.
Tô Ngâm tự mình dọa mình đến mức trùm kín chăn lau nước mắt tới mấy bận. Sang giờ Tý, rốt cuộc nàng không nằm nổi nữa bèn rời giường trang điểm thay đồ, ra ngự tiền.
Thẩm Huyền Ninh lúc bấy giờ vẫn chưa ngủ, đang ngồi đọc hồ sơ vụ án mà bộ Hình vừa sửa sang trình lên. Khóe mắt y thấy có người đến bên cạnh đổi trà, y tiện tay bê lên uống một hớp, ngẩng đầu thấy đó là nàng không khỏi ngẩn ra: “Sao nàng vẫn chưa đi nghỉ?”
Đêm qua y bận rộn cả đêm, Tô Ngâm cũng thức trắng theo y. Nhưng chiều nay y đã ngủ bù, thế mà nàng lại không ngủ.
Đã muộn thế này, sao nàng vẫn không ngủ?
Tô Ngâm thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tien-my-nhan/1791069/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.