Ngoài cung Càn Thanh, một đám cung nữ xấp xỉ tuổi Tô Ngâm nghe nói Hoàng thượng nổi giận liền túm tụm bàn tán. 
Có người nói: “Nghe nói, Hoàng thượng hiếm khi nổi nóng với Đại cô cô.” 
“Hoàng thượng sẽ phạt roi Đại cô cô thật à?” Một người khác nói. 
“Chắc thế, dù sao Đại cô cô cũng chỉ là cung nữ. Hơn nữa vừa rồi nàng nói thế không phải là cho người ta cái cớ đánh nàng sao?” 
Mấy người đang rủ rỉ tám chuyện thì chợt nghe một giọng thái giám chen vào: “Hay là các ngươi cá cược đi!” 
Mấy cung nữ nhìn lên thì thấy đó là Phùng Thâm. Mặt vài người có vẻ chột dạ, nhưng vẫn to gan nói: “Vậy nô tỳ cá một lượng bạc, Đại cô cô giờ đang bị đánh.” 
Nghe nàng ta nói thế, một cô nhóc khác cũng nhanh mồm nhanh miệng đặt cược theo. Phùng Thâm thảnh thơi đợi bọn họ đặt xong mới nói: “Ta cá ba mươi lượng là nàng không sao hết.” 
Thấy hắn chi mạnh tay như vậy, ánh mắt của mấy cô nhóc sáng rực lên. 
Phùng Thâm cười một tiếng, không để ý tới chuyện họ reo hò, chỉ bình tĩnh đợi ở cửa điện. Hoàng thượng đã lên ngôi được bốn năm, hắn cũng ở ngự tiền bốn năm, nhưng hắn chưa từng thấy Tô Ngâm chịu thương tổn bao giờ. 
Cung nữ thái giám bị phạt quỳ, bị ăn roi đều là chuyện thường tình. Nhưng suốt bốn năm nay Tô Ngâm hình như chỉ bị phạt hai tháng tiền thưởng, Hoàng thượng rõ ràng sợ nàng chịu khổ. 
Quả nhiên, chỉ một lát sau, mấy người họ liền thấy Tô Ngâm đi ra khỏi điện một cách thoải mái. Mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tien-my-nhan/157389/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.