Tô Ngâm tức giận cúi đầu, Thẩm Huyền Ninh vừa dỗ vừa đẩy nàng vào điện, sau đó thương lượng với nàng: “Để trẫm hạ chỉ không cho bọn họ gọi muội là Đại cô cô nữa được không?” 
“……. Thôi khỏi!” Tô Ngâm vừa nghĩ đã cự tuyệt ngay. 
Vẻ mặt nàng phức tạp thở dài: “Kệ đi……… Để nô tỳ tập làm quen vậy! Hoàng thượng hạ chỉ như vậy kì lắm, gióng trống khua chiêng như thể nô tỳ đang ỷ thế hiếp người ấy.” 
“Là trẫm hạ chỉ, đâu liên quan tới muội.” Thẩm Huyền Ninh dứt lời liền đi qua bàn tính đặt bút viết xuống, Tô Ngâm quýnh lên đuổi theo, dang tay dang chân chắn trước mặt y: “Đừng mà đừng mà, ngài cứ coi như nô tỳ chưa từng nói gì đi! Cầu xin ngài luôn đó, được không?” 
Y cười cười như không chăm chú nhìn nàng một lúc, bỗng đưa tay búng một phát vào trán nàng, “Người ta muốn giúp mà còn chê, kệ muội đó.” 
“……….” Tô Ngâm ôm trán thầm mếu máo, Thẩm Huyền Ninh đi vòng qua người nàng, ngồi vào bàn tiếp tục đọc sách. 
Đọc xong hai bài văn, y liền cầm một bản tấu lên đọc. 
Y vẫn chưa thể tự chấp chính, phần lớn thời gian vẫn dành để học tập, tấu chương đều do Thái hậu và vài vị trọng thần trong triều cùng nhau bàn bạc giải quyết, y cùng lắm chỉ được xem qua. Nhưng mấy năm nay, y đọc nhiều sách nên suy nghĩ khác với họ cũng dần nhiều lên. 
Mà hiện nay, trong thâm tâm Thẩm Huyền Ninh rất mong tới ngày mình được tự chấp chính. Y muốn được thực sự quản lý đất nước, muốn làm chuyện mình muốn chứ không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tien-my-nhan/157388/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.