Ngoại truyện giả định: Trâm vàng rơi (1)
Năm Nguyên Phong thứ ba mươi, tháng tư, vừa đúng lúc qua tiết Cốc Vũ, là khi hoa mẫu đơn trong kinh thành mới nở.
Cánh cửa hông của Gia Nghị Vương phủ “két” một tiếng, từ đó thò ra một chiếc giày thêu màu vàng ngỗng, tiếp theo liền thấy một cô nương mặc áo lụa Hàng Châu nhảy ra. Cô nương này có dung mạo vô cùng xinh đẹp, đôi mắt hồ ly long lanh, vòng eo liễu mảnh mai, chính là viên minh châu trong lòng bàn tay của Vương gia và Vương phi, Nghi An Huyện chúa.
Hôm nay khó khăn lắm mới thuyết phục được nương thân, cho phép mình đến chùa Đại Long Thiện đi xem hội chùa, ấy thế mà các ma ma lại cứ lải nhải không thôi. Thượng Doanh Doanh dứt khoát bỏ lại bọn họ, chỉ dẫn theo nha hoàn thân cận là Tuệ Nhi, lẻn ra từ cửa hông phía tây.
Mới đi được mấy bước, bỗng nghe thấy trước con sư tử đá có tiếng vó ngựa. Thượng Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn, người đang cưỡi ngựa cao lớn tới kia, không phải ai khác, chính là Cửu tử của Vạn Tuế Gia, Đoan Thân vương Yến Tự Lễ.
Trời ạ! Lại là biểu thúc đến.
Thượng Doanh Doanh e lệ giơ chiếc quạt tròn lên, che đi nửa khuôn mặt, quay người định trốn vào trong cửa.
Ấy thế mà nha đầu Tuệ Nhi kia lại không hiểu chuyện, còn cao giọng hét lên: “Huyện chúa cẩn thận ngưỡng cửa!”
Tiếng hét này quả nhiên đã kinh động đến người trên ngựa. Yến Tự Lễ ghìm cương, vừa hay thấy một bóng váy màu tím nhạt vụt qua, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tien-doc-sung-da-le/5196890/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.