Hỏa linh trong thân thể không được khống chế liền tràn ra ngoài, Yến Sương không nhịn được lửa cháy đau đớn, liền nhay lên giương cao cánh. Hỏa quang trên bầu trời như thoáng qua rồi biến mất tựa như sao băng rơi xuống nhân gian, khiến cho chỗ đất trống đơn điệu được tăng thêm huyễn sắc đẹp lạ thường.
Nghệ Nhàn cùng Tử Hàn cũng bị lan đến, bụi đất tung bay nháy mắt liền hỏa tốc rút khỏi, cách Đại Gà Con đang bốc cháy thật xa.
Hàn Hương Mạch vẻ mặt lo lắng, "tam sư tỷ nàng xem ra rất thống khổ."
Nghệ Nhàn theo bản năng nhìn về phía đại sư tỷ, Tử Hàn đối với động tĩnh Yến Sương tạo ra cũng không có gì quan tâm, ngược lại còn híp mắt hăng hái nhìn chằm chằm chỗ nào đó, mượn thị lực tốt của mình, nàng rất nhanh thấy rõ được chỗ đặc biệt kia.
Một gốc cây lục thực mọc khiến người hài lòng, tựa như nắm toát lên cái đầu nhỏ khả ái, lúc này đang siêng năng kiên trì đánh vào khối đá đủ để Nghệ Nhàn làm giường nằm....
Hiện thực tưa như lấy trứng chọi đá.
Nghệ Nhàn lần đầu tiên nhìn thấy, cái loại thân thể yếu đuối lại có chí dũng sĩ như vậy, thay nó tiếc hận đồng thời lại sinh lòng kính nể, "đại sư tỷ, cái này khai linh trí sao?"
Tử Hàn, "Đồng ngô sinh, Phượng Hoàng đến."
Nơi địa hương hoang vu mấy trăm năm, sau khi Yến Sương đến, rốt cuộc cũng đem đến sinh cơ bừng bừng. Cây ngô sớm đã khô kiệt đang gắng sức đẩy tảng đá đè trên đầu mình ra, thở hổn hển rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-su-manh-nhat/4294709/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.