Chương trước
Chương sau
Tiểu Lam Đồng nhìn Nghệ Nhàn bị mình chọc tức bỏ đi, đúng là ngốc mà, chỉ cần một cái lão bà là được rồi a.
Tiểu Lam Đồng tìm ở đây cả một ngày, cũng không tìm được Nghệ Nhàn, liền rầu rĩ hối hận, cái đuôi nhỏ vung lên cũng rũ xuống. Trên thực tế Nghệ Nhàn vẫn ở trong tối nhìn lén tiểu gia hỏa này, có vài lần muốn chạy ra hù Tiểu Lam Đồng một cái, nhưng cũng biết mình đã hiện thận, Nghệ Nhàn không dám như cũ ban ngày ban mặt đi theo tiểu gia hỏa kia, miễn cho bị phát hiện.
Hai người như chuột với mèo tránh nhau một ngày, đến nửa đêm, Tiểu Lam Đồng theo thói quen co rúm ở chỗ cũ chờ nàng, Nghệ Nhàn cũng tìm một chỗ bí ẩn núp vào.
"Đến ăn đi."
Vào mỗi tối, sẽ có một quân hộ vệ Bỉ Mông tự mình đem cơm đến, để một chậu đồ ăn xuống cách một ngày lại đến lấy, Nghệ Nhàn đi theo một thời gian, phát hiện mặc dù phụ thân của Tiểu Lam Đồng tuy cặn bã nhưng ở phương diện sinh hoạt vẫn chiếu cố Tiểu Lam Đồng không thiếu gì. Tên hộ vệ Bỉ Mông này cũng không có cắt xén thức ăn của Tiểu Lam Đồng, mỗi ngày một bữa, toàn là thịt tươi, thịt cho cũng không thiếu, đầy một chậu. Đối với vóc người của Tiểu Lam Đồng, ăn nhiều như vậy cũng vừa vặn, còn thừa lại cũng tiết kiệm được một chút. Nghệ Nhàn coi như cũng biết được thói quen mỗi ngày một bữa này từ đâu ra.
Bất quá vì thức ăn quá nhiều, cho nên sau khi hộ vệ Bỉ Mông đi, liền có một đám lang kéo đên.
Nghệ Nhàn tâm thán một tiếng, Lam Đồng này đúng là một tiểu đáng thương a. Vốn tưởng rằng có huyết mạch hoàng tộc, còn có đoàn quân Bỉ Mông bên cạnh, đáng lẽ cuộc sống phải phong sinh thủy khởi. Nào ngờ vật nhỏ này khi còn nhỏ ngoài bị xua đuổi, ăn no một bữa thì phải đói đến vài ngày, thỉnh thoảng còn bị đánh, cha không thương nương cũng mất, qua được cuộc sống này không ai còn khổ hơn nàng.
"Hắc, một chậu thịt thú tỏi lớn a, cư nhiên ăn còn ngon hơn chúng ta."
"Ta nghe nói nàng đến ở đây vài ngày rồi, chưa từng ra gặp ai. Hay chúng ta kêu nàng ra trêu chọc một chút đi?"
Mấy người kia tay không đem khối thịt heo xé ra, phân nhau ăn hết sạch. Miệng nhai còn không chịu ngồi yên, "có gì tốt đâu, nghe bọn họ nói dung mạo nàng rất xấu, bộ lông thì thưa thớt, màu vàng nâu, không những vậy còn là một tiểu sư tử ngốc, không biết Cách Lan đại nhân vì cái gì lại đem nàng về?"
Những người khác kinh ngạc, "thực sự xấu như vậy sao? sao ta nghe cha nói, tiểu tạp chủng này giống nương nó cũng là một tạp chủng, dung mạo lại rất xinh đẹp, so với chi hoa lang tộc chúng ta còn xinh đẹp hơn a?"
Nghệ Nhàn không ngờ được, Tiểu Lam Đồng chịu đựng vài ngày liên tục không ra mặt lại đột nhiên xông ra từ trong bụi cỏ, vồ một cái vào chổ tiểu tử đang ăn ngốn nghiến kia, đem mọi thứ học được từ Cách toàn bộ đánh lên mặt tiểu tử kia.
Đánh úp bất ngờ, cũng chiếm được một chút lợi.
Chờ đám người kia phản ứng kịp, lập tức bắt nàng lại đánh vào mặt. Bất quá Tiểu Lam Đồng so với lần trước nàng thấy hung hăng không ít, không chỉ học được phản kích, mà còn có đánh trả, thậm chí cả răng cũng dùng.
Nghệ Nhàn ở một nơi kín, nhặt một cục đá lên, suy nghĩ nhiều lần, lại nhìn xuống không có ném đi.
Một chọi ba, tự nhiên không chiếm được tiện nghi gì, bất quá Nghệ Nhàn thấy ba cái tiểu tử thúi kia không chiếm được gì tốt, ba người thấy đôi mắt Lam Đồng tản ra u quang, nhất là khi Tiểu Lam Đồng bị bọn họ đánh nằm trên đất nhìn bọn họ với ánh mắt phẫn hận căm tức, nhất thời ba người sinh ra vài phần sợ hãi.
"Lỡ như nàng đi đến chỗ Lan đại nhân cáo trạng phải làm sao đây?"
"Sẽ không đâu, nàng chỉ biết tự rước lấy nhục thôi, Lan đại nhân bọn họ nhất định sẽ cảm thấy nàng làm mất mặt Cách Lan gia thôi, mà sư thú tộc cũng không có thừa nhận nàng a."
"Hắc, mỗi ngày chúng ta đều đến đây đi."
"Nhưng mà, lỡ như bị quân đoàn Bỉ Mông phát hiện chúng ta xông vào chỗ Đại Vu gây sự, có khi nào..."
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mặt nhìn nhau, liền bỏ chạy.
...
Nghệ Nhàn hừ cười, ba tiểu tử thúi kia không biết trời cao đất dày, còn muốn mỗi ngày đến đây cướp cơm.
Chờ mấy hỗn tiểu tử kia đi rồi, Tiểu Lam Đồng mới chật vật đứng dậy, khập khiễng ngồi trên thềm đá. Trong tay Nghệ Nhàn cũng không có dược, thấy Tiểu Lam Đồng vùi đầu tự mình liếm vết thương cho mình, liền đến gần một chút, thì nghe thấy tiếng tiểu gia hỏa này thì thầm nói, "phù phù, không đau sẽ không đau a."
Nghệ Nhàn đau lòng, "sao ngươi không biến thú hình, bộ dạng thú hình đánh nhau không phải so với người lợi hại hơn sao?"
Tiểu Lam Đồng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thoáng dời qua bên cạnh một chút, "không muốn."
Nghệ Nhàn đem một đống trái cây hái về phân cho Tiểu Lam Đồng, Tiểu Lam Đồng chớp mắt nhìn nàng, Nghệ Nhàn tự mình xoa xoa một trái, cắn một miếng giòn tan, "đói bụng sẽ không còn sức, ngươi không còn sức nữa sẽ không thể đánh thắng được, ngươi có muốn đánh thắng bọn hắn không?"
Nghệ Nhàn thấy sinh hoạt của Tiểu Lam Đồng quả thực rơi vào vòng tuần hoàn tệ hại, không thể lại tiếp tục như vậy nữa, nếu không Lam Đồng của nàng sẽ bị bọn khốn kiếp kia làm hỏng mất.
Tiểu Lam Đồng lang thôn hổ yết gặm trái cây, răng rắc từng miếng, "muốn!"
Nghệ Nhàn cùng Tiểu Lam Đồng, hai người ngồi trên thềm đá cứ vậy đem trái cây ăn sạch sẽ, sau đó Nghệ Nhàn còn nghe thấy cái bụng của Tiểu Lam Đồng truyền đến kêu ọt ọt, "xem ra ngươi vẫn chưa ăn no."
Tiểu Lam Đồng xấu hổ che bụng, "không có, ta no rồi."
Nghệ Nhàn, "đói chính là đói, no cái gì mà no, không nghe thấy bụng ngươi đang kháng nghị sao? ta đi tìm chút thức ăn cho ngươi, ngươi ở đây chờ ta đi."
Nghệ Nhàn đang suy nghĩ chỗ nào có thịt lấy đến một ít cho vật nhỏ này ăn, thân thể đang phát triển, nếu dinh dưỡng không đủ, không lớn nổi sẽ thành một con sư tử trụi lông a, buồn, quá buồn a!
Nào ngờ đi được vài bước, y phục bị Tiểu Lam Đồng níu lại, "đừng a, ta muốn lão bà."
Nghệ Nhàn, "!!!"
Tiểu Lam Đồng vô cùng nghiêm túc nhìn nàng, "không phải ngươi nói cho ta một cái lão bà sao? ta muốn, ngươi đừng đi, ngươi lại đây với ta đi, có được không?"
Hồi lâu Nghệ Nhàn mới phản ứng được lời Tiểu Lam Đồng nói, nàng chưa từng thấy qua bộ dạng thận trọng như vậy của Lam Đồng, đáp lại ánh mắt mong đợi của Tiểu Lam Đồng, trong lòng chua xót, "yên tâm, ta không đi. Ta đi lấy chút thức ăn cho ngươi, ngồi ngồi trên thềm đá chờ đi, một chút nữa ta sẽ quay về."
Tiểu Lam Đồng lắc đầu, "ta no rồi, ngươi đừng đi."
Không còn cách nào khác, Nghệ Nhàn không thể làm gì hơn là để Tiểu Lam Đồng kéo lại thềm đá, mắt to nhìn mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là Tiểu Lam Đồng nhỏ giọng đặt câu hỏi, "ngươi nói cho ta... một cái lão bà, là cái gì?"
Nghệ Nhàn thấy khuôn mặt Tiểu Lam Đồng hiếu kỳ, có cảm giác như đang lấy đá đập chân mình, "khụ khụ, lão bà là người có thể cùng ngươi sống hạnh phúc hết đời, đối xử tốt với ngươi, yêu ngươi, sủng nịch ngươi, chân chính đặt ngươi trong tim, đau lòng vì ngươi."
Tiểu Lam Đồng cái hiểu cái không, lại lắc đầu, "vậy ta không cần, nàng vẫn phải chết cùng ta a."
Nghệ Nhàn thấy nàng lắc đầu, hai cái tai rũ xuống, liền búng trán Tiểu Lam Đồng một cái, "đám người kia chỉ nói bậy thôi, ta là thần tiên, sao ta không biết được trên người ngươi có xui hay không chứ?"
Tiểu Lam Đồng, "thần tiên là cái gì?"
Nghệ Nhàn, "thần tiên cũng giống như thần thú đại nhân của các ngươi ở đây vậy a, nếu ngươi thành tâm cầu nguyện, nếu thần tiên cảm ứng được, chắc chắn sẽ cho ngươi. Tỷ như trái cây bình thường rơi xuống trước mặt ngươi a, chính là ta cho ngươi."
Hai mắt Tiểu Lam Đồng tỏa sáng, "oa ~ ta còn tưởng rằng mấy trái dại kia có chân tự mình chạy đến tìm ta a."
Trái cây tự mình có chân sao!!!
Không ngờ, Lam Đồng của nàng trước kia lại ngây thơ đến như vậy.
Nghệ Nhàn thấy Tiểu Lam Đồng tin nửa phần, liền nghĩ cách tẩy não người này, "ta có chút lạnh, ngươi vào trong lòng ta ngồi một chút đi. Ta nói ngươi biết, đôi mắt xanh lam của ngươi không phải tượng trưng cho sự xui xẻo nào cả, ta từng ở một nơi gặp qua nhiều có đôi mắt giống như ngươi, còn có màu nâu giống như ta, còn có màu xám, màu tím, màu lục, màu xanh nhạt, ngươi từng thấy qua coi ngươi có nhiều màu sắc khác nhau như vậy chưa?"
Lam Đồng nghe xong thì mắt trừng miệng ngốc, "thực sự có nhiều người giống như ta sao?"
Nghệ Nhàn, "đương nhiên, bọn họ không biết vì bọn họ thiếu hiểu biết a, cho nên sau này ngươi nên đi ngoài nhiều hơn một chút, học thêm được chút kiến thức, sẽ phát hiện có rất nhiều người nguyện ý tiếp nhận ngươi. Bọn họ sở dĩ khi dễ ngươi là vì ngươi quá yếu ớt, còn một số ít không giải quyết được chuyện của mình thì đem trách nhiệm đẩy lên đầu ngươi, hiểu chưa?"
Lam Đồng ngồi trong lòng Nghệ Nhàn trầm tư, hơn nữa ngày mới hạ giọng nói, "ta rất ngốc, không hiểu rõ."
Nghệ Nhàn cũng không có cách nào đem chuyện nhân tính nói rõ cho Tiểu Lam Đồng hiểu, sờ sờ cái đầu nhỏ trong ngực, "ngươi phải nhớ kỹ, ngươi bị khi dễ là vì ngươi quá yếu. Không muốn bị khi dễ, thì phải cố gắng trở thành cường giả, bọn họ gặp ngươi sẽ sợ ngươi, cho dù ngươi chỉ là một tiểu cô nương."
Ở trong thế giới cường giả, làm gì có chuyện phân biệt giới tính.
Nghệ Nhàn nhớ lời Lam Đồng từng nói ấu tể tốt nhất nên biến thú hình, vật nhỏ này cho đến giờ vẫn dùng hình ngươi, cho dù đánh nhau cũng dùng hình người, chỉ vì sợ nhàn ngôn toái ngữ, "tiểu gia hỏa a, ta rất lạnh, hay ngươi biến thú hành, chúng ta ôm nhau sưởi ấm đi, được không?"
Tiểu Lam Đồng ngẩn người, nhớ đến hôm qua khi tỉnh lại thấy Nghệ Nhàn ôm chặt hai tay, hẳn là sợ lạnh, rất khó nhọc nói, "ta, ta biến thú hình, ngươi không được nhìn a."
Nghệ Nhàn chế giễu, "Không lẽ sau này ngươi biến thú hình cho lão bà xem thôi sao, ta không nhìn, ta sờ sờ là được rồi a."
Tiểu Lam Đồng thấy Nghệ Nhàn thực sự nhắm mắt lại, nháy mắt biến thành một tiểu sư tử bộ lông xám xịt, cái đuôi quét nhẹ cổ tay Nghệ Nhàn một cái, đem tay nàng ôm dưới bụng mình.
Nghệ Nhàn nhìn trộm, bộ lông xám hiện tại của Tiểu Lam Đồng nhìn đúng không được đẹp, nhưng không xấu như đám hỗn tiểu tử kia nói, hẳn là do lăn lộn dưới bùn đất thời gian dài, cũng có thể do dinh dưỡng không đầy đủ tạo thành....
Đến giờ, hình như nàng vẫn chưa nhìn thấy vật nhỏ này xuống nước a.
Không phải là như vậy nên mới dơ a???
Nghĩ đến đây, Nghệ Nhàn có chút ngồi không yên, Tiểu Lam dường như cũng không thích tắm, mỗi lần tắm tựa như muốn mạng nhỏ của nàng, thì ra sự sợ hãi này di truyền từ Lam Đồng.
Nghệ Nhàn chợt mở mắt ra, Tiểu Lam Đồng mở to đôi mắt thỉnh thoảng đánh giá Nghệ Nhàn, Tiểu Lam Đồng ngao một tiếng, vô ý thức chạy khỏi ngực Nghệ Nhàn ra ngoài. Cũng may Nghệ Nhàn nhanh tay lẹ mắt, một tay túm được tiểu gia hỏa, đột ngột kéo tiểu gia hỏa này kéo lại, "ngoan, tiểu gia hỏa a, ngươi có phải đã lâu không tắm rồi không?"
Tiểu Lam Đồng gấp đến độ kêu loạn.
Nghệ Nhàn vỗ nhẹ mông Tiểu Lam Đồng, "đừng ồn ào, không thể để người khác thấy sự tồn tại của ta."
Tiểu Lam Đồng lúc này liền im, chỉ là không chịu xoay người lại. Bộ dạng này có chút khó chịu, đúng là khiến Nghệ Nhàn mở rộng thầm mắt, "ngoan, Lam Đồng, kỳ thực thú hình của ngươi ta đã sớm thấy qua rồi. Không phải nói với ngươi ta là thần tiên rồi sao, từ rất lâu trước kia vẫn luôn ở cạnh người, ngươi như thế nào ta đều thấy qua, ngươi không xấu, ta thích là được rồi."
Tiểu Lam Đồng, "gạt người, bọn họ đều nói dung mạo ta rất xấu a."
Nghệ nhàn chọt chọt cái lưng của tiểu sư tử, tiện tay vuốt lưng của tiểu sư tử một cái, thì mò phải hai chỗ gồ lên, hẳn là là chỗ sau này mọc lên hai chiếc cánh, "không phải xấu, vì trên ngươi dơ quá, phải đi tắm mới được."
Ở vùng giữa có một cái ôn tuyền, có một lần Tiểu Lam Đồng vô ý đi đến, còn uống nước chỗ này. Nghệ Nhàn cẩn thận dò xét một lần, xác định không có ai, mới đem Tiểu Lam Đồng ném vào trong nước.
Tiểu Lam Đồng thất kinh dùng hai chi trước vẫy vẫy, nhanh chóng bơi vào bờ, lại bị Nghệ Nhàn đá một cước vào trong nước, "ngoan, tiểu gia hỏa đừng sợ, ta sẽ biến ngươi trở thành cô nương xinh đẹp nhất sư thú tộc, ngoan a."
Nghệ Nhàn cảm thấy đời này mình kiên nhẫn nhất là khi tắm cho hai cái tổ tông Tiểu Lam và Tiểu Lam Đồng này, mỗi lần tắm là một hồi đại chiến chân tay.
Tiểu Lam Đồng ngao ngao kêu, nhưng nhớ Nghệ Nhàn căn dặn, liền không dám kêu nữa, chỉ dám lầm bầm trong miệng hai tiếng, sau đó lại vỗ uỵch uỵch tạo ra bóng nước, văng tung tóe lên người Nghệ Nhàn. Nghệ Nhàn hết cách, cũng đi theo xuống, xuống nước mới phát hiện ôn truyền này sâu hai thước, nàng căn bản không có chỗ đáp chân, "đám thú nhân này sẽ khi dễ chân ngăn á."
Nàng đem tiểu sư tử nâng trong tay, mượn sức nước nổi lên, cẩn thận tắm rửa cho vật nhỏ này, tiểu sư tử giãy dụa càng hung, "ngoan, tiểu gia hỏa, đừng có đem người đến, nếu không ta không thể đi cùng ngươi."
Vừa dọa xong Tiểu Lam Đồng liền dừng lại, đôi mắt ướt nhẹp không chớp nhìn Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn nâng hàm dưới của tiểu sư tử, "hôm nay ngươi không muốn tắm cũng phải tắm, nếu ngươi ngoan ngoãn phối hợp, chúng ta sẽ sớm đi khỏi chỗ này, nếu không, chúng ta chỉ thể ở lại đây."
Tiểu Lam Đồng tội nghiệp thè lười liếm chóp mũi một cái, còn vô ý thức cuộn lấy tay Nghệ Nhàn.

Nghệ Nhàn giả vờ không biết, nghiêm túc tắm sạch đám lông trên người tiểu sư tử, cho đến khi lông mượt trở lại. Sau cùng, Nghệ Nhàn mượn ánh trăng nhìn thử, trước mắt là một cái lạc canh sư*, hoàn toàn không nhìn ra được, mấy chục năm sau là một cái mặt vênh váo bá khí, hiện tại khiến người ta cảm thấy lạc canh sư này đáng thương, yếu đuối, bất lực....
*lạc thang sư: sư tử bị bỏ rơi có màu đen như nồi thuốc sắc....
"Ngô, tiểu -- không xong rồi, hình như đi qua bên này."
Số lượng dường như không ít, chí ít cũng năm sáu người, nghe tiếng bước chân, đại thể đều là những người khỏe mạnh, hẳn là đoàn quân Bỉ Mông, bất quá trong đó có một người...
Nghệ Nhàn nghiêng tai lắng nghe động tĩnh, thật nhanh quyết định, ôm chặt lấy tiểu sư tử, một tay chống bờ sông, xoay người người lên bờ, lộn một vòng liền trốn vào lùm cây. Qua vài hơi, một đám người không nhanh không chậm vây quanh một vị trẻ tuổi mặc bạch y đi đến ôn tuyền, nam tử mặc bạch bào vóc người cao gầy, trên người không có đặc tính của thú nhân, thoạt nhìn giống một nhân tộc. Đám người kia rất nhanh tản ra chung quanh, đến cả nơi Nghệ Nhàn trốn cũng có một người đứng.
Chỉ cần nàng khẽ động, Bỉ Mông này sẽ tóm được, cũng may mấy năm qua Tiểu Lam Đồng cũng học được cách ẩn nhẫn, nên không phát ra tiếng vang nào.
Nam nhân bạch bào kia nhìn như còn trẻ tuổi, nhưng động tác lại chậm chạp như lão nhân, cởi cái áo cũng tốn hết mấy phút, cởi cái quần cũng tốt hết mấy phút, chậm rì rì hết nửa ngày, sau đó xícɦ ɭõa đi vào ôn truyền, cứ vậy nằm trong ôn tuyền nhắm mắt dưỡng thần.
Nghệ Nhàn cùng Tiểu Lam Đồng nằm đó không nhúc nhích, ngoại trừ hai mắt có thể động, còn lại đều không dám cử động.
Một nén nhang, hai nén nhang, ba.... rất nhanh hơn nửa canh giờ trôi qua, người kia ngủ như chết, vẫn không nhúc nhích. Bỉ Mông xung quanh đều không nhúc nhích, y phục Nghệ Nhàn từ ướt thành khô, rồi cũng bị mồ hôi làm cho ướt lại, ôm Tiểu Lam Đồng trên hai tay cũng run nhè nhẹ, sắp không chịu nổi, Tiểu Lam Đồng ngược lại vẫn tốt, nằm trên đất, hai mắt lưu chuyển.
Trước đó rõ ràng mọi người không ai nhìn thấy nàng, nhưng không biết vì sao lại có thể đột nhiên nhìn thấy?
Nghệ Nhàn nghĩ nếu lúc này mình bị đám quân Bỉ Mông phát hiện, sau này cuộc sống so với nguyên thân còn thảm hơn, không chừng đám người kia sẽ nghĩ nàng là mật thám nhân tộc, sau đó tra tấn, còn không thì dùng thủ đoạn tàn nhẫn.
Không được, nàng phải tìm cách rời khỏi chỗ này, nàng còn phải về gặp Lam Đồng.
Trong lúc Nghệ Nhàn nghĩ cách tìm đường ra, thì đột nhiên từ trên trời có lôi giáng xuống, bổ thẳng xuống ôn tuyền, lôi linh vào trong nước, nhất định sẽ giật chết người mặc bạch bào ngồi trong đó, nhưng lôi linh đánh đến phân nửa, liền có một cái lồng năng lượng vung lên, bề mặt phát ra màu tím nhạt, sau đó bị vài cái lôi linh đánh xuống nhưng vẫn không có sao.
Người ngồi trong ôn tuyền nhắm hai mắt vẫn như cũ, dường như không nhìn thấy có người gϊếŧ hắn. Nhưng quân Bỉ Mông bốn phía lại phát ra đạn tín hiệu.
"Bảo hộ đại vu sư."
Cục diện hỗn loạn, lúc này thời gian tốt nhất để rời đi.
Nghệ Nhàn cảnh giác xung quanh, ôm Tiểu Lam Đồng lên liền hỏa tốc chạy trốn, đang chạy thoát thân thì nhìn thấy hai cái hắc y nhân che mặt đang ứng phó Bỉ Mông truy kích. Hai người đồng thời cũng phát hiện ra nàng, người cao hơn thuận tay đánh nàng một kích, Nghệ Nhàn né kịp lúc, vai phải ôm Tiểu Lam Đồng bị đánh trúng, nàng không quan tâm tiếp tục bỏ chạy. Lúc chạy thoáng qua thì liếc nhìn lại hai người kia một cái, không biết vì sao, Nghệ Nhàn luôn cảm giác có gì đó quen thuộc.
"Bên cạnh đại vu có quân Bỉ Mông bảo hộ, hôm nay chúng ta không thắng được, đi mau."
"Đi."
...
Sau khi về Nghệ Nhàn còn đang suy nghĩ hai nhân tộc can đảm dám lẻn vào Á Tư Thành rốt cuộc là ai, muốn gϊếŧ chết đại vu thú nhân tộc, còn biết dùng lồng năng lượng bằng ngọc, thủ bút cũng lớn a.
Nàng cùng Tiểu Lam Đồng lúc đến suối nước nóng tắm cũng không phát hiện có lồng năng lượng, đại vu thú nhân tộc thoạt nhìn càng giống một người bình thường.
"Đại vu, đại vu."
"Đau, đau, đau, đau."
Nghệ Nhàn đang quay đầu suy nghĩ, không ngờ Tiểu Lam Đồng cởi y phục nàng xuống, liếm một cái trên vai phải bị lôi đánh trúng, Tiểu Lam Đồng cẩn thận liếm một cái, còn trấn an nàng, "liếm liếm thì tốt rồi."
Điểm này, cho dù là khi còn bé hay khi lớn lên, vẫn không hề thay đổi.
Nghệ Nhàn rất sợ vật nhỏ bị lôi linh còn dư lại gây thương tích, vội kéo áo lên, "không sao đâu, tiểu gia hỏa, ta hỏi một chút đại vu của các ngươi là ai?"
Tiểu Lam Đồng lắc đầu, "không biết."
Quân Bỉ Mông bảo vệ đại vu, thân phận nhất định là cao quý, người cao quý hứa một lời, giá trị thiên kim.
Hai người ôm nhau sưởi ấm một đêm, bất quá ban ngày Nghệ Nhàn không dám đi dạo chung quanh, đại khái đến vài chỗ không người, phát hiện thủ vệ tăng lên, hẳn là vì chuyện tối qua.
"Tiểu gia hỏa, tối này ngươi ứng phó mấy tiểu hỗn tử kia thế nào?"
"Đánh."
"Đánh không lại phải làm sao đây?"
"Đánh không lại cũng... đánh."
Đây cũng là thái độ bình thường của Tiểu Lam Đồng, thỉnh thoảng phản kích, cũng bị người chèn ép đánh, còn chịu đòn không có thức ăn để ăn. Nghệ Nhàn cũng không muốn sau khi mình về, còn phải lo lắng Lam Đồng lúc nhỏ sống thế nào, có bị ai khi dễ không.... cái này cũng quái dị quá a, "dùng sức không được, thì dùng não."
Tiểu Lam Đồng mở to mắt nhìn, "ta rất ngốc."
Nghệ Nhàn nhìn không nổi bộ dạng này của nàng, xoa đầu nhỏ của nàng, "không sao, ta đến dạy ngươi."
...
Vào đêm hôm sau, Nghệ Nhàn núp trong tối, nhìn hộ vệ Bỉ Mông bưng đồ ăn đến, rồi đi. Nghệ Nhàn liền đi theo, Tiểu Lam Đồng nhân lúc không có ai, liền đem đồ ăn của mình lang thôn hổ yết mà nuốt vào bụng.
Khi mấy tên tiểu hỗn tử chiếm tiện nghi kia đến, Tiểu Lam Đồng đem thức ăn của mình ăn hơn phân nửa, bọn chúng tưởng Tiểu Lam Đồng vẫn là bộ dạng kia mặc người chém gϊếŧ, nào biết thịt bọn chúng muốn ăn đã không còn.
"Ah ah, thịt của chúng ta."
"Hắc, tên tạp chủng nhà ngươi, cư nhiên dám ăn vụng một mình, ngươi muốn ăn đòn có đúng không?"
"Nàng chạy rồi, ta, các ngươi nhìn ta làm cái gì, bắt nàng a."
Tiểu Lam Đồng ôm thau cơm chạy, sau đó đại khái thấy thau cơm quá lớn, cầm không tiện tay, liền đem miếng thịt còn lại cho vào miệng, thuận tay ném thau cơm vào một người trong số bọn chúng, bộp một tiếng, đúng là bị nàng ném trúng.
Tên hỗn tiểu tử bị ném trúng đầu choáng váng, lúc ngã xuống liền biến thành một con sói trắng, thau cơm cũng vỡ vụn.
Hai tiểu hỗn tử còn lại nhìn thấy, liền biến thú hình một trước một sau chặn đường lui của Tiểu Lam Đồng, nhanh chóng vồ về phía Tiểu Lam Đồng, Tiểu Lam Đồng không nhúc nhích, trong miệng đang nhai miếng thịt vừa ngậm, nàng không chớp mắt nhìn sợi dây thừng trên mặt đất.
Một con ấu lang một chân đạp vào, sau đó liền bị sợi dây treo lủng lẳng giữa không trung, "ẳng ẳng --"
Chỉ còn lại một con thấy đồng bọn bị hạ, khi đến gần Tiểu Lam Đồng, vội vàng thắng lại, sau đó cúi người áp xuống, nhìn chằm chằm Tiểu Lam Đồng.
Một con bị xỉu, một con bị dây treo, chỉ còn lại một con.
Tiểu Lam Đồng nhấm nuốt miếng thịt cuối cùng bình yên vào trong bụng mình, nháy mắt biến thú hình, vừa tắm xong, lông trên người xõa tung, hơn nửa được tẩy rửa bụi bẩn trên lông, nên bộ lông lộ ra màu vàng óng tôn quý, nhìn qua có vài phần uy nghiêm của sư thú tộc, nàng trợn mắt nhìn con ấu lang gầm gừ, móng vuốt cào thành đường trên mặt đất.
Con ấu lang bị Tiểu Lam Đồng làm cho sợ, nhìn nàng hùng hổ liền sinh ý lùi bước, không ngờ Tiểu Lam Đồng vồ tới.
"Grừ --"
Tiểu sư tử túm con ấu lang cao hơn mình một cái đầu đánh gục, vung trảo cào thành từng vệt rướm máu trên lưng ấu lang, sau đó nó bị Tiểu Lam Đồng cắn vào cổ.
Bị cắn vào nơi trí mạng, hơn nữa nó cảm giác được hàm răng sắc bén của Tiểu Lam Đồng đang ghim sâu vào cổ nó, ấu lang sợ đến suýt tè ra ngoài, không dám động đậy, chỉ biết kêu ẳng ẳng.
Hộ vệ Bỉ Mông bị Nghệ Nhàn ném đá quay lại, vừa vào trong liền thấy ba con ấu lang nằm trong phòng, một con đang sắp chết, hắn liếc mắt cũng nhận ra được thân phận đám ấu lang này, nhanh vòng ra đằng sau, một tay nâng Tiểu Lam Đồng lên, sau đó bình tĩnh để qua một bên, "chuyện này giao cho Lan đại nhân đến xử lý."
Hộ vệ Bỉ Mông hai tay vung lên liền đem ba con ấu lang xách đi, Tiểu Lam Đồng ngây ngốc đứng tại chỗ. Dù vậy, Nghệ Nhàn cũng không dám lộ diện, nàng biết hộ vệ Bỉ Mông kia quay lại sẽ khiến người cha cặn bã của Tiểu Lam Đồng nghi ngờ, nàng không thể tiếp tục theo Tiểu Lam Đồng được nữa.
Nghĩ vậy, Nghệ Nhàn liếc Tiểu Lam Đồng, sau đó xoay người đi vào màn đêm.
Nghệ Nhàn tìm hết ba bốn ngày, mới tìm được chỗ đại vu ở, là ở ngay trung tâm thành, còn có trọng binh coi sóc, một con ruồi cũng khó mà lọt vào được.
"Con ruồi."
Nghệ Nhàn trước đó thử lấy đồ trong túi giới tử, thử dùng linh lực, thậm chí là túi huyễn thú nhưng vẫn không triệu hoán được, nhưng lại quên mất còn có huyễn thú quyết, lúc trước khi nàng chưa có linh lực, đều dựa vào huyễn thú quyết mới tránh được truy sát nhiều lần.
Nghệ Nhàn tìm một nơi trống niệm huyễn thú quyết, thử một lần không được, thử lại lần nữa, qua nhiều lần, trong lúc nàng cảm giác chỗ này hạn chế hành động của nàng, thì thân thể liền nhẹ đi, thị giác lần nữa xảy ra biến hóa, xung quanh phóng đại vài lần.
Nghệ Nhàn giật giật, cánh sau lưng tự động vỗ, nàng thậm chí còn chưa kịp mừng, liền bay đến chỗ đại vu, tránh được nhiều ánh mắt, bay mệt thì dừng lại, nhưng Nghệ Nhàn không dám dừng lâu, dù sao thời gian huyễn thú quyết cũng có giới hạn.
Nàng bay thẳng đến nơi ở của đại vu, khi vị đại vu mặc bạch bào xuất hiện trước mắt nàng, thì mới thấy rõ đại vu là nhân tộc. Nghệ Nhàn nhìn xung quanh, nơi này ngoại trừ một ít chai lọ, hoàn toàn không còn có ai khác nữa.
Được a, nàng phải thử xem.
Bạch Khải đang ngồi tại chỗ sắp xếp gì đó, nháy mắt một cái bên trong lại có thêm một người, Nghệ Nhàn bay trên không vài cái, nháy mắt đứng trước mặt vị đại vu này, một tay bóp cổ hắn.
Nghệ Nhàn phát hiện vi đại vu này vẫn bình tĩnh, ngày đó gặp nạn, hôm nay bị bắt, biểu tình vẫn phong khinh vân đạm như trước. Tựa như không có gì khiến tâm tình hắn thay đổi được, Nghệ Nhàn lạnh lùng nhìn hắn, "nghe nói đại vu thú nhân tộc giống Tri bà bà ở Tinh Linh tộc, có thể thấy được thiên cơ, vậy hôm nay ngươi có biết ta sẽ đến, có thể phải chết ở đây không?"
Bạch Khải nhìn nàng một phen, vừa mở miệng là tiếng nói già nua, "mệnh trời đã định, sống hay chết không đến lượt cô nương quyết định, cô nương lần này đến nhiễu loạn, có nghĩ đến sẽ sinh hậu quả nghiêm trọng gì không?"
Nghệ Nhàn sửng sốt, sau đó thả lỏng tay ra, "ngươi biết ta hôm nay đến là vì sao?"
Bạch Khải, "cô nương, lão nhân khuyên ngươi một câu, từ đâu đến thì về chỗ đó đi, đừng can thiệp nhiều hơn nữa."
Từ lúc Nghệ Nhàn thấy mình có thể hiện thân, đã cảm giác chỗ này không ổn rồi, càng nghĩ thì có thể là do nàng đụng phải huyết nhận nên mới xảy ra một loạt chuyện như vậy, "còn có cơ hội bù đắp không, ta vô tình nhiễu loạn cái đó, cũng vì không muốn nhìn nàng tiếp tục cuộc sống như vậy nữa."
Nghệ Nhàn ăn khổ cũng không ít, nhưng so với Lam Đồng căn bản không là gì. Những việc Lam Đồng từng trải qua đều là chém gϊếŧ, nàng làm người đứng xem cũng không nhịn được, huống chi là người đó.
Bạch Khải lắc đầu, "chỉ một chữ tình, lầm người."
Nghệ Nhàn vẫn chưa từng nghĩ sẽ nhúng tay vào, nàng theo Tiểu Lam Đồng ước chừng bốn năm. Nhưng thấy Tiểu Lam Đồng thương tâm khổ sở, vẫn không nhịn được mà giúp một chút, "không nói gạt đại vu ngươi, ta căn bản không biết nên rời chỗ này thế nào?"
Nghệ Nhàn lúc bị thương đã cảm giác được thế giới này rất xấu xa, ở đây nàng sẽ bị người hại bị thương, có thể thấy được nàng cũng sẽ chết. Chết trong quá khứ của Lam Đồng, thì nàng vĩnh viễn cũng không về được.
Nàng phải hoàn toàn biến mất trong thế giới của Lam Đồng.

Nghệ Nhàn, "khẩn cầu đại vu giơ cao đánh khẽ, nói cho ta biết làm sao để bổ cứu?"
Bạch Khai quay lưng lại, "bây giờ phải để nàng quên đi sự tồn tại của ngươi, may ra còn có chút hy vọng, ngươi còn một ngày ở lại đây, ngày mai ngươi có thể đi, trước đó ngươi đem nàng đến cho ta."
Nghệ Nhàn gật đầu, rất nhanh liền đem Tiểu Lam Đồng đến, thấy tiểu gia hỏa nhìn xung quanh, có vẻ rất hiếu ỳ, trong lòng Nghệ Nhàn chua xót không thôi, rất nhanh, trong đầu vật nhỏ này sẽ không còn ký ức về nàng nữa. Nhưng mà cũng tốt, nàng vốn không nên xem vào quá khứ của Lam Đồng.
"Tiểu gia hỏa, đại vu muốn gặp ngươi một lần, ngươi chỉ có thể đi một mình."
"Ta, ta có chút sợ, ngươi theo ta đi."
Nghệ Nhàn xoa mặt Tiểu Lam Đồng, lau sạch sẽ, tiểu gia hỏa này đã có cái bóng của Lam Đồng tương lai rồi a, sau này lớn lên sẽ càng xinh đẹp, "ngươi phải trở nên mạnh mẽ, như vậy sau này mới có thể bảo vệ được ta, biết không?"
Tiểu Lam Đồng trịnh trọng gật đầu, "được."
Chờ cửa đóng lại, Nghệ Nhàn cố gắng dùng huyễn thú quyết đi vào, nhưng thử nhiều lần cũng không thành công. Không thể làm gì khác là ở ngoài cửa chờ, tưởng tượng mình nhìn thấy đại vu xóa ký ức của Tiểu Lam Đồng.
Nghệ Nhàn rất nhanh phát hiện, dưới ánh mặt trời đã không còn bóng của nàng, nàng tùy ý tìm hai người thử một chút, phát hiện mình lần nữa thành người qua đường, những người khác hoàn toàn không nhìn thấy nàng. Biến mất
Lúc này, cửa mở ra.
Âm thanh Tiểu Lam Đồng mềm mại, ngẩng đầu lên, vẻ mặt sùng bái, "đại vu, sau này có thể thành chiến thần như là thần thú đại nhân sao?"
Bạch Khải cười đến ôn hoàn, "phải xem chính ngươi a."
Tiểu Lam Đồng sau đó lại hỏi, "đại vu, ta muốn có một gia đình, sau này ta sẽ có gia đình sao?"
Ánh mắt Bạch Khải nhìn về hướng Nghệ Nhàn, cười gật đầu, "sẽ có, đi tìm người có huyết mạch giống ngươi, người đó là của ngươi kiếp này."
Tiểu Lam Đồng thì thầm nói. "người có huyết mạch giống như ta? đó là ai?"
Bạch Khải khẽ lắc đầu.
Nhìn đôi mắt Tiểu Lam Đồng sáng ngời, Nghệ Nhàn cười rơi lệ, còn chưa kịp nói một câu, liền cảm giác trời đất đảo lộn. Nghệ Nhàn lần nữa nhìn thấy vô số mảnh nhỏ, những mảnh vụn kia khiến nàng thấy quen thuộc.
Nàng đã quay lại!
"Nghệ Nhàn!"
"Lam Đồng."
"Ngươi đi đâu, sao ta không tìm được ngươi? ta tìm không thấy ngươi?"
Nghệ Nhàn thấy hai mắt nàng đỏ lên tựa như muốn chảy máu, dáng vẻ này dường như sắp cuồng hóa, xung quanh là một mảng lớn những mảnh nhỏ, còn có một cái thi thể bị băm thành tám khúc, hắc y nhân kia lại bị Lam Đồng băm chết.
Ba cái tiểu gia hỏa run rẩy núp một chỗ, tựa như nhìn thấy chuyện phi lễ nào đó.
Không quản nhiều được như vậy, Nghệ Nhàn liền ôm mặt người này, đưa tay xoa mặt nàng, cái mũi cao thẳng cùng đôi môi khiêu gợi của người này, "Lam Đồng, Lam Đồng, làm sao ngươi tìm được ta? sao trong số nhiều ngươi như vậy, ngươi liếc mắt một cái lại có thể tìm được ta? hả??"
Nháy mắt quay về, nàng sợ hãi vì nàng xuống tay mà khiến Lam Đồng vĩnh viễn biến mất.
Ánh mắt Lam Đồng đột nhiên mờ mịt, "Nghệ Nhàn, ngươi làm sao vậy?"
Nghệ Nhàn giữ chặt Lam Đồng, nhón chân lên liều mạng hôn, chỉ có như vậy nàng mới cảm nhận được đã quay về từ quá khứ của Lam Đồng, đại sỏa tử này không biến mất, yên lành đứng trước mặt nàng, các nàng lại lần nữa cùng nhau đi trên chính đạo, cảm tạ đại vu, cảm tạ thần thú đại nhân.
"Đừng nói chuyện, hôn ta."
--- tự tưởng tượng ---- đường ranh giới ---
"Sao ngươi gϊếŧ được hắn?"
Nghệ Nhàn khôi phục lý trí, cảm giác mình thật điên cuồng. Chắc là kiếp trước không làm lão bà, du͙ƈ vọиɠ trong lòng trào dâng lên đỉnh, nhu cầu cấp bách mới tìm người hóa giải, mà người này không phải Lam Đồng thì còn ai nữa.
"Hắn nói ngươi ngã vào thời không hồng lưu, không thể quay về được. Ta cũng muốn đi cùng, nhưng ta lại không vào được," Lam Đồng nắm ngón tay của Nghệ Nhàn để lên miệng mình dùng sức cắn.
Nghệ Nhàn trở mình ghé vào ngực Lam Đồng, ngón tay nhẹ nhàng miêu tả đôi mắt đã khôi phục như cũ, "Lam Đồng, ngươi nói ngươi muốn một gia đình, vậy làm sao trong nhiều ngươi như vậy ngươi lại tìm được ta?"
Lam Đồng kinh ngạc, "Nghệ Nhàn, sao ngươi lại biết lời ta từng nói với đại vu?"
Nghệ Nhàn biết rất nhiều, nhưng không muốn bắt đầu chuyện cũ này, "nói cho ta biết, ta rất muốn biết làm sao ngươi tìm được ta?"
Lam Đồng nhăn mũi, "ta hỏi đại vu nhiều lần, mỗi lần đại vũ vẫn nói câu cũ, sau đó đại khái bị ta hỏi phiền, liền nói đến khi đó ta sẽ tự biết."
Nghệ Nhàn hồ nghi, "chỉ vậy thôi?"
Lam Đồng, "đúng vậy, khi đó ngươi bị đám buôn người nhốt trong lồng, hơn nữa còn đang bị thương, ta ngửi được mùi của ngươi, liền cảm thấy người đại vu nói chính là ngươi."
Nghệ Nhàn không ngờ tên này đúng là dùng mũi ngửi được nguyên thân, cái mũi này đúng không bình thường, "nhưng đại vu nói là người phải tìm một người có huyết mạch giống ngươi a."
Lam Đồng, "không phải chính là ngươi sao?"
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, nhìn hồi lâu bên cạnh chợt phát ra một tiếng, "Nghệ Nhàn, ngươi che mắt ta, trong lòng ta không vui a."
Nghệ Nhàn, "..."
"Câm miệng, ta sắp bị ngươi làm buồn nôn rồi."
Ngân Bảo đại nhân ngồi trên vai Miên Hoa Đường giật một cái, thấy Miên Hoa Đường quấy rối Nghệ Nhàn cũng rất bất mãn, "các nàng đang tạo cho ta một cái Tiểu Lam, ngươi đừng có nói chuyện."
Miên Hoa Đường, "Tiểu, Tiểu Lam sao?"
...
Bị hai vật nhỏ này cắt ngang, Nghệ Nhàn suýt quên mất vấn đề mình muốn hỏi.
Lam Đồng, "Nghệ Nhàn, chúng ta về nhà đi."
Về nhà?
Theo suy nghĩ của Lam Đồng, nhất định là muốn nàng quay về thú nhân tộc.
Nghệ Nhàn đúng là vẫn chưa thể trả lời câu hỏi này được, thật vất vả mới thích ứng được cuộc sống ở nhân tộc, ở Thanh Sơn Tông có chỗ đặt chân. Nàng quay về thú nhân tộc, sẽ phải chịu bất công như cũ, đám thú nhân kia luôn có thành kiến với nhân tộc, quan trọng nhất là nàng luôn chán ghét Bỉ Mông cao to, nhìn mình như là người lùn nhỏ bé, "việc này tạm thời từ từ đã, chúng ta trước tiên phải tìm cách rời chín tầng tháp này đã."
Lam Đồng, "Ta dùng Khai Thiên Phủ chém nhiều chỗ nhưng không được, tháp này rất chắc."
Nghệ Nhàn nhón chân lên vỗ vỗ đầu Lam Đồng, sao lớn rồi mà vẫn ngây thơ như vậy a, "Khai Thiên Phủ dĩ nhiên là không thể rồi, không được thì dùng quang lôi cầu nổ vài cái."
Nghệ Nhàn chuẩn bị ngưng tự quang lôi cầu, thì thấy có cái bóng chạy đến. Bóng này không phải người, mà là cái tiểu nhân ôm tháp, vô cùng nhỏ, không cảnh giác sẽ không nhìn thấy, so với kim còn nhỏ hơn a.
Lam Đồng cũng không nhìn thấy kịp, theo bản năng chỉ cảm nhận được xung quanh có gì đó, "Nghệ Nhàn, có gì đó."
Nghệ Nhàn, "là tháp linh, Miên Hoa Đường, Ngân Bảo đại nhân, đừng giả vờ không thấy nữa, mau bắt tháp linh lại."
Ngân Bảo đại nhân vèo vèo mấy cái liền dừng trên vai Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, căn bản nhìn không thấy nó a, ký hiệu cũng không nói lên."
Nghệ Nhàn quay đầu nhìn ký hiệu trên trán Ngân Bảo đại nhân, động linh cơ liền có lớn tiếng nói, "Ngân Bảo đại nhân, nói vậy chín tầng tháp linh này căn bản không phải cái bảo bối gì, giá trị sợ rằng không bằng viên cực phẩm đan dược mà Miên Hoa Đường nuốt. Quên đi, Miên Hoa Đường cũng quay lại rồi, không có thứ gì giá trị, chúng ta không cần lãng phí thời gian tìm nữa."
Lam Đồng gật đầu, "phải."
Hai người đối đáp trôi chảy, một đạo âm thanh cực kỳ tức giận truyền vào lỗ tai các nàng, "ai nói không bằng tên đan dược ngu ngốc đã chết kia."
Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng nhìn nhau một cái, nhìn xung quanh một chút, vẫn như cũ không lục soát chỗ tháp linh đứng, Nghệ Nhàn, "ta thấy ngươi cũng không bằng cực phẩm đan dược, tốt xấu gì thì cực phẩm đan dược cũng sắp tu luyện thành người, ngươi bất quá chỉ là chín tầng tháp sinh ra một cái tháp linh mà thôi, đến Tử Hàn đại sư tỷ ngươi còn giả không giống được, thì còn làm được cái gì?"
"Hừ!"
Trên mặt Nghệ Nhàn bị cào một vết, nàng lau nhẹ, dùng ánh mắt trấn an Lam Đồng, "nếu ngươi không phục, thì bước ra cho chúng ta nhìn. Dù sao chúng ta cũng đã ở trong tháp rồi, nếu chúng ta chết rồi, cũng không ai biết ngươi là tháp linh đâu."
"Hừ!"
Tiếng hừ nặng nề, chấn động làm đau lỗ tai Nghệ Nhàn, liền thấy một tiểu nam hài tay cầm tòa tháp chiều cao bằng Miên Hoa Đường đứng trước mặt các nàng, "thế nào, ta có hữu dụng không?"
Ngay giữa trán Ngân Bảo đại nhân hơi nóng lên, "Nghệ Nhàn, trán ta nóng lên rồi, nhưng lại rất kỳ quái, ký hiệu này lúc nóng lúc không, nó có phải là bảo bối hay không vậy?"
Nghệ Nhàn hoài nghi xuất hiện trước mắt nàng không phải tháp linh thật, cũng có thể tháp linh không phải bảo bối, mà ở trong chín tầng tháp mới là bảo, "nói đi, làm sao mới đi được?"
Tháp linh nhìn Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường cũng nhìn lại tháp linh, còn to gan lớn mật ra vẻ lãnh đạo tiến lên vỗ vỗ vai tháp linh, kề vai sát cách tựa như hai anh em, "em gái nhỏ, nghe nói ngươi là hoa hậu lớp mẫu giáo chúng ta mới đến học, sau này chỗ này là địa bàn của ta, mau gọi một tiếng tỷ nghe coi."
Nghệ Nhàn che mặt, không dám nhìn thẳng, "lúc ta không có mặt, Miên Hoa Đường đã xem bao nhiêu kịch bản rồi?"
Ngân Bảo đại nhân, "rất nhiều, rất nhiều a."
Tháp linh, "đây là tử địa, vào tầng thứ chín này rồi vĩnh viễn cũng đừng hy vọng đi ra ngoài."
Nghệ Nhàn mài răng, "Miên Hoa Đường, phi nó!"
Tháp linh vung cao tháp, Miên Hoa Đường phun lôi linh còn chưa bắn trúng tháp linh, thì bị cái tháp trong tay nó đánh ngược trở lại, tiểu thân thể Miên Hoa Đường tựa như là pháo đốt nhanh chóng đụng phải Nghệ Nhàn.
Lần này Lam Đồng phản ứng cực nhanh, kéo tay Nghệ Nhàn lại, sau đó liền biến mất vào cây cột.
Từng người một, Ngân Bảo đại nhân cũng biến mất hoàn toàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.