Chương trước
Chương sau
Miên Hoa Đường không mở miệng nói chuyện thì thôi, một khi mở miệng thì ai nấy đều kinh ngạc. Nghệ Nhàn vốn định chờ sau khi trở về, bớt chút thời gian dạy vật nhỏ này học cách nói chuyện, hiện tại thì xong rồi, đâu cần nàng tự mình dạy nữa a.
Nghệ Nhàn, "Miên Hoa Đường, tự mình đâm mấy thứ này chơi!"
Trừ những mảnh nhỏ đầy không gian này, thì chỉ còn ba cây cột kỳ quái, tựa như ba cái định hải thần châm, tuy biết tầng tháp thứ chín này ngoại trừ các nàng thì không còn bóng người, nhưng nhớ đến lão già hắc y xuyên tới xuyên lui, Nghệ Nhàn cũng đã ăn một lần đổ máu, nên không dám khinh thường lần nữa, làm ba bốn cái lồng năng lượng sau lưng Lam Đồng, sau đó mới xoa huyệt giúp đối phương giảm bớt khó chịu, "Lam Đồng, đừng nghe đừng nhớ, cứ để nó chạy ngang qua, sẽ không còn khó chịu nữa."
Đôi mắt của Lam Đồng có thể sánh với đôi mắt đỏ của Ngân Bảo đại nhân, Nghệ Nhàn xoa nửa ngày cũng không thấy tiêu giảm, "nếu không.... ngươi kể lại những người ngươi nhìn thấy đi, trang phục, cách thức nói chuyện..."
Lam Đồng liền nghiêm túc suy nghĩ, hai tay múa may, "ăn mặc có chút giống thú nhân chúng ta, nhưng không giống hoàn toàn, mọi người ở đó mặc đồ rất mỏng, giống Miên Hoa Đường bọc một tấm vải vậy, bên dưới thêm một tấm làm khố, nam nhân so với nữ nhân mặc nhiều hơn một chút."
Nghệ Nhàn vừa nghe có chút quen tai, đây không phải kiểu ăn mặc kiếp trước sao? hơn nữa là sắp bước vào mùa lạnh a, "bọn họ nói gì, ngươi nói lại một lần được không?"
Lam Đồng hắng giọng một cái, sau đó đưa tay lên múa, nhìn Nghệ Nhàn chớp mắt, "ngươi cái yếu quỷ, ta chơi chết ngươi."
Nghệ Nhàn nhịn không được, ôm bụng cười to, cười đến đau bụng, nàng khoát tay lia lịa ngăn cản Lam Đồng tiếp tục đọc, "đừng mà, đừng mà, cầu ngươi đừng đọc, ha ha ha ha, ngươi và Miên Hoa Đường có thể lên sân khấu diễn hài được rồi, ta sắp bị hai ngươi làm cho chết rồi a."
Lam Đồng chớp mắt, vẻ mặt vô tội, "lẽ nào ta học không giống? nhưng trong đầu ta hiện lên hình người đó đang làm như vậy. Ta, ta --"
Nghệ Nhàn túm cái tay làm dạng hoa lan chỉ của đối phương ép xuống, "tin ta đi, Lam Đồng ngươi rất có thiên phú học tập, nhưng cái phong cách này thực sự...."
Lam Đồng bị nàng khuyên như vậy, nên đành thôi.
Nghệ Nhàn, "ta cảm thấy chỗ này như chỗ thu nạp không giân, những mảnh vỡ này là những kịch bản cướp đoạt từ những không gian khác đến, các ngươi nếu vô tình chạm phải những thứ này, những kịch bản đó sẽ xông vào đầu các ngươi."
Lam Đồng học được nhiều danh từ mới, nghe xong như lọt vào sương mù, "kịch bản là cái gì? không gian thu nạp là cái gì? Nghệ Nhàn ngươi nói làm ta hồ đồ a."
Nghệ Nhàn cũng không biết nên giải thích về xuyên qua không gian và thời gian như thế nào cho Lam Đồng nghe, chính nàng cũng đã xuyên qua, có giải thích cũng tốn rất nhiều sức, "đừng có ngăn lại nữa, chờ những hình ảnh đó chấm dứt, ngươi sẽ không khó chịu nữa, nếu không thì làm ngơ đi đừng quan tâm đến nữa."
Lam Đồng, "nhưng ta không khống chế được."
Hiếu kỳ hại chết miêu.
Những mảnh vỡ này tựa như bách khoa toàn thư, nhưng khi ý thức này tiến vào trong đầu sẽ rất hao tổn tinh thần. Nghệ Nhàn càng nghĩ, chỉ có một cách duy nhất chính là để Lam Đồng chậm rãi tiêu hóa hết, "chỗ này có chút tà môn, ngươi trúng thầu, Miên Hoa Đường trúng thầu, bất quá Miên Hoa Đường dường như không quan tâm."
Miên Hoa Đường vui vẻ, nhảy nhót đuổi theo Ngân Bảo đại nhân, hai tiểu trảo ngắn củn ú nụ luôn ôm lấy Ngân Bảo đại nhân, ngoại trừ dừng lại cầm một kịch bản đọc thuộc làu ra, thì còn lại đều bình thường.
Lam Đồng lắc đầu, "ta không muốn nghĩ, nhưng chúng cứ xuất hiện trước mắt ta."
Nghệ Nhàn lần đầu thấy Lam Đồng bị thứ này làm khó, muốn giải quyết vấn đề, trước tiên phải biết chỗ kết thúc vấn đề ở đâu. Nàng đứng dậy tùy ý đâm một, mảnh nhỏ liền hóa thành bột phấn, một kịch bản thực sự xông vào đầu nàng.
[ Bá đạo tổng tài, kiều nhu thê ]
Kịch bản này xuất hiện không theo thể chữ tượng hình, mà dùng bóng người phát ra trong đầu, cuối cùng nàng cũng hiểu được Miên Hoa Đường làm sao đọc được lời kịch, chỉ cần rập khuôn đọc theo từng chữ nó nói là được, thỉnh thoảng có thể học tập cách diễn bên trong đó, không cần thiết xem chữ làm gì.
Đáng tiếc, nếu việc này có ở kiếp trước, đoán chừng mỗi ngày, vòng giải trí sẽ có hỗn cảnh tranh giành lẫn nhau a.
Nghệ Nhàn đại khái nhìn lướt qua cũng không có hứng thú, rất nhanh vứt bỏ ra bên ngoài, "cái này tính là gì a? giống như đang xem ti vi trong đầu thôi a?"
Lam Đồng nhăn mày, "Nghệ Nhàn, ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu?"
Nghệ Nhàn thấy Lam Đồng không ngừng dùng bàn tay gõ đầu mình, vội nắm chặt hai tay đối phương lại, miễn cho Lam Đồng đánh mình đến ngất, "Lam Đồng, trước kia ngươi từng nghe qua kể chuyện chưa?"
Lam Đồng gật đầu, "nghe qua rồi."
Nghệ Nhàn, "Lam Đồng ngươi nghe ta nói, ngươi dùng những cái bóng trước mắt đó làm thành chuyện kể, đừng cản chúng nó. Nào, chúng ta thử xem, nói cho ta biết ngươi nhìn thấy cái gì?"
Lam Đồng từ từ nhắm hai mắt lại, trong đầu nàng hiện lên hai nữ nhân trẻ tuổi đang cởi đồ cho nhau, giống chuyện trước kia các nàng từng làm, "có hai người ở trên giường, các nàng đang cởϊ qυầи áo cho nhau, sau đó bắt đầu hôn..."
Nghệ Nhàn đỡ trán, không lẽ Lam Đồng nhìn thấy phim H trên mảnh nhỏ rồi a?
Lam Đồng vẫn tiếp tục miêu tả chi tiết, thậm chí đối phương hôn ở đâu, hôn thế nào cũng thuật lại một lần, kéo xuống một chút lời kịch tiếng rên và điệu bộ y chang, Nghệ Nhàn vội che miệng đại sỏa tử này lại, "trời ơi, ngươi đừng nói nữa, chỗ này không chỉ có hai chúng ta a."
Miên Hoa Đường, Ngân Bảo đại nhân, Quang Diễn đều đang nhìn chằm chằm các nàng nghiêng đầu, tựa như đang thúc các nàng tiếp đi a, tiếp tục đọc lời kịch đi a.
Lam Đồng thấy nồng nhiệt, không còn kêu nhức đầu nữa. Sau đó còn suy nghĩ nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, "thì ra còn phải ấn ấn rồi đâm đâm, trước kia ta không phải đem ngươi làm đau rồi chứ?"
Đúng là nói chuyện không ra nói chuyện a, Nghệ Nhàn vốn cũng không muốn nhắc lại chuyện nàng bị gia súc kia đè a, dù sao nguyên chủ vốn là người nhẫn nhục chịu đựng a, nếu nàng đột nhiên phản kích, lỡ bị người này phát hiện nguyên thân bị đánh tráo, đến khi đó chạy không được là một chuyện, có thể sống an nhàn được hay không còn là một chuyện khác.
Lam Đồng, "ta, ta sau này sẽ cố gắng --"
Nghệ Nhàn tức giận thở hồng hộc, "cố rắng cái rắm, lần sau ta ở trên ngươi ở dưới, việc này quyết định như vậy đi, không cho phép đổi ý."
Lam Đồng trầm ngâm, "giống như lần trước ở huyễn thú cốc? ngươi thích là được rồi."Nhìn lại ba tiểu chỉ đang nghiêm túc đặc biệt ngồi nghe. Nghệ Nhàn tức đến nắm chặt thành quyền, "cái tên ngu ngốc nhà ngươi, câm miệng."
Cái này câm miệng thực sự không dám nói một lời, không giống Miên Hoa Đường cằn nhằn không dừng. Nghệ Nhàn thấy Lam Đồng hình dáng to con, lại làm bộ dạng ôm chân co mình thực sự ngày càng giống cái tiểu tức phụ a, nhưng mà vị tiểu tức phụ này hơi to con a.
Lam Đồng không nhịn được lại liếc nàng một cái, cực kỳ giống Tiểu Lam mỗi khi làm sai, đem chưng cái mặt vô tội còn bo thêm một cái bán manh.
Nghệ Nhàn vì tránh cho đối phương nói thêm mấy lời kinh hãi thế tục, liền đứng dậy, di chuyển đến gần ba cây cột, cuối cùng dừng lại nhìn chằm chú vào ánh cát huỳnh quang trên một cây cột dường như đang dừng lại, nàng nhìn chằm chằm một cái, phát hiện có động tác nho nhỏ, sau đó lại xoa mắt, "Lam Đồng, ngươi tới xem một chút, có phải ta nhìn nhầm hay không, ta cảm thấy cát này đang di chuyển."
Lam Đồng đến gần, cũng giống như nàng ngồi xuống nhìn chằm chằm nửa ngày, "đúng là đang di chuyển, mà di chuyển rất là thong thả."
Nghệ Nhàn nhìn ba cột trụ này liền kinh ngạc, phía dưới đều bị phong bế, "nếu cát này thực sự lưu động như lời nói, vậy cuối cùng nó đi đến chỗ nào?" cái này chảy xuống không tính, thuận theo trời đất. Nhưng lại có một trụ nữa cát huỳnh quang lại chảy ngược lên trên.
Nghịch lưu? đi ngược lên trời?
"Ngươi thử xem không phải sẽ biết chảy về hướng nào sao?"
Một đạo hắc ảnh xuất hiện ngay phía sau Nghệ Nhàn và Lam Đồng, Nghệ Nhàn cũng nhìn thấy trên bề mặt đá của trụ có cái bóng, nàng nhanh chóng né tránh, Lam Đồng ở phía sau dùng Hộ Thiên Thuẫn, liền rút Khai Thiên Phủ ra. Kết quả liền có một cái so với các nàng còn kích động hơn, Miên Hoa Đường la to một tiếng, "yêu nghiệt! chạy đi đâu? Bần đạo phải thu thập ngươi."
Nghệ Nhàn phốc, "khụ khụ khụ khụ...." tiền.
Nàng đã sớm có phòng bị, nhưng nghe Miên Hoa Đường chính khí lăng nhiên hô một tiếng, suýt chút thì bị sặc, nàng thực sự hoài nghi nếu để Miên Hoa Đường ở chỗ quỷ quái này thêm một năm nữa thì sẽ biến thành bộ dạng gì.... sau khi về, sợ là đại sư tỷ sẽ phạt nàng quỳ tông môn a.
Nhìn đối phương ngưng tụ thủy linh đánh tới, nàng liền dùng quang linh đáp trả, vẫn như cũ bị nước bắn lui về sau một bước, liền đụng lưng vào trụ đá.
Đang yên lành, đột nhiên một người bị trụ đá nuốt mất.
Lam Đồng hơi chớp mắt, đã không thấy người, "Nghệ Nhàn!"
Lão già hắc y cười điên cuồng, cánh tay bị Lam Đồng dùng Khai Thiên Phủ chém một đường chảy máu cũng không quan tâm, "ha ha ha ha. tầng tháp thứ chín này chính là dị độ không gian, chỉ cần ngươi tiến vào thì đừng hòng đi ra được, ngươi đừng mơ tìm lại được nàng!"
Vừa chạm một cái, Nghệ Nhàn dường như quay lại trạng thái rơi như cũ, xung quanh tỏa ánh sáng lung linh, vô số mảnh nhỏ đầy màu sắc lướt qua trước mắt nàng. Bất quá cảm giác rơi không kéo dài, lần này thời gian rất ngắn, nháy mắt công phu, Nghệ Nhàn nhìn lưu quang xung quanh không thấy, thay vào đó là một mảnh rừng lớn, đơn giản là lúc nàng rơi xuống y phục bị một cành cây lớn móc lại, nên mới không có rơi xuống đất.
Nghệ Nhàn đạp thân cây, hai chân quặp lại leo lên. Rừng cây trùng điệp xanh mướt đồ sộ. Rừng rậm như vậy Nghệ Nhàn chỉ gặp qua khi thú nhân tộc và tinh linh tộc còn có huyễn thú cốc.
Ah, còn có một chỗ như vậy a.
Chớp mắt không biết vì sao lại đến chỗ này, không lẽ nàng từ tầng thứ chín ngã xuống tầng thứ nhất rồi sao? nói thật, nếu để nàng nhìn thấy Nhan Chi biếи ŧɦái, hẳn là nàng sẽ đau đầu a. Nghệ Nhàn đứng tại chỗ, trước ổn định tinh thần, sau đó cố gắng triệu hoán Quan Diễn nhưng không được, sau đó lại thử triệu hoán Ngân Bảo đại nhân vẫn không được.
Còn Miên Hoa Đường, căn bản không cần triệu hoán, nàng nhớ rõ khi nãy còn nhìn thấy vật nhỏ này đang khí thế phi chết lão già hắc y kia, không biết lão già kia chết chưa? hy vọng sau khi nàng quay lại, không phải nhìn thấy lão già kia nữa.
Nghệ Nhàn đi lại trong rừng hồi lâu, lâu đến nỗi nàng sinh ra cảm giác đói bụng. Từ khi nàng bắt đầu tu luyện, nàng phát hiện thể chất của nàng khác với trước rất nhiều, đa phần thời gian chỉ cần ăn linh quả cũng đã no bụng, Nghệ Nhàn nghĩ đến túi giới tử còn cất nhiều lương thực, liền tùy ý nghĩ một món, kết quả chờ hồi lâu, sắc mặt nàng liền đại biến.
Nghệ Nhàn thử lại lần nữa, kết quả đều như vậy. Đổi thành món khác, cho dù là chủy thủ hay đan dược, cũng không được, Nghệ Nhàn liền ngưng tụ linh lực, phát hiện linh lực của mình không dùng được.
Chỗ này, không những che đi linh lực của nàng, còn có túi giới tử và tiểu đồng bọn của nàng.
Nghệ Nhàn đã lâu chưa từng hoảng sợ như vậy, vốn trong rừng này còn có rất nhiều huyễn thú ăn thịt người. Nàng hiện tại đến cả linh lực cũng không dùng được, không phải là như một phế nhân rồi sao? hơn nữa, nàng là người bình thường cũng sẽ sợ lạnh, sợ đói, thậm chí là bị thương rồi lây nhiễm mà chết a.
Trải qua một cú ngã nàng lần nữa quay lại làm người bình thường, cái tháp này đúng là rất biết dày vò người.
Nghệ Nhàn ngược lại muốn chỉ trời mắng to, nhưng nghĩ lại không phải trước kia nàng từng là một người tay trói gà không chặt vượt qua gian nan mà sống sót đó sao? nếu như vậy bất quá mọi thứ chỉ là quay về chỗ cũ mà thôi, cũng không có gì đáng sợ.
Vì tìm được đường rời đi, Nghệ Nhàn không thể không dùng sức bản thân mà đi. Nhất là đường mà nàng đi qua, bùn đất, dấu chân, thậm chí là cả vết trầy trên thân cây, nàng cẩn thận xem xét một lần, càng nhìn càng kinh hãi, "tại sao lại có thể như vậy, không lẽ ta đến đây rồi?"
Nghệ Nhàn từng ở thú nhân tộc một thời gian, từng thấy qua dấu chân tương tự, hơn nữa dấu chân này thuộc về một tộc, sư thú tộc. Đại khái vì nguyên nhân của Lam Đồng và Tiểu Lam, trảo ấn của sư thú kỳ thực rất khả ái, nhất là mỗi lần Tiểu Lam đào đất, đào đến giơ người, đều là Nghệ Nhàn dùng vải lau sạch, nhìn thấy nhiều tự nhiên nhận ra được.
Nghệ Nhàn cũng không biết khuôn mặt này của mình có tác dụng gì hay không, nếu không dùng được thì sư thú này thấy nàng xuất hiện còn là một nữ nhân của nhân tộc ở tại đây, đại khái sẽ xé xác nàng a.

"Lam Đồng a, Lam Đồng, ngươi phải khiến cho ta nở mặt một chút a."
"Gừ gừ, gừ gừ gừ."
Nghệ Nhàn vừa nói xong, thì nghe được tiếng khóc gừ gừ, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu, nếu không phải thính giác nàng tốt, thì sẽ bỏ qua mất. Hẳn là một hài tử nhuyễn nhu, nghe âm thanh này hẳn là một cái tiểu cô nương.
Nghệ Nhàn theo âm thanh đi tìm, nhìn thấy một tiểu oa nhi thân mình bẩn thỉu đang ngồi cạnh gốc cây lau nước mắt, dường như gặp chuyện thương tâm nên khóc cũng vô cùng thương tâm.
Ở trong một khu rừng lớn như vậy, lạ chỉ có một bé gái chừng ba năm tuổi ở một mình, cảnh tượng này như đang câu cá, Nghệ Nhàn trốn sau gốc cây im lặng nhìn tiểu cô nương này khóc, lòng thương hại rất nhanh bị tình cảnh chung quanh sọn sạch sẽ, nàng thậm chí không thể xác nhận tiểu cô nương này là người hay huyễn thú biến hình thành.
Vì vậy, nên có một cái yên lặng khóc, một cái đứng trốn sau cái cây quan sát. Đại khái tiểu cô nương khóc mệt, liền tùy ý lau mặt, từ từ đi về một hướng khác, cúi đầu ủ rũ, nhìn qua vô cùng uể oải.
Nghệ Nhàn lưỡng lự một hồi, im lặng đuổi theo, một trước một sau, đi ước chừng một canh giờ, cho đến khi nghe thấy tiếng gầm rú vang lên, cánh chim bay tan loạn, Nghệ Nhàn cũng bị động tĩnh này làm cho hết hồn.
Tiểu cô nương ngẩn ra, sau đó quỳ rạp trên mặt đất, biến thân thành một tiểu sư tử dính đầy bụi bẩn, nhìn ngoại hình thì giống một con chó nhỏ giữ vườn, lông thưa thớt, chỗ dài chỗ ngắn. Tiểu sư tử đi vài bước sau đó mới chạy một đoạn nhỏ.
Tiểu sư tử này gầy trơ xương, màu lông không sạch sẽ, vừa nhìn thì không phải là sư thú huyết mạch chính thống. Nghệ Nhàn ở thú nhân tộc một thời gian không ngắn, cũng biết một chút, đám thú nhân này rất thích mình được tôn thờ, thích ấu tể, nhưng càng hay xoi mói ấu tể huyết thống thuần khiết hơn.
Nghệ Nhàn tin chắc, địa vị của vật nhỏ này ở thú nhân tộc hẳn là rất thấp, bị tộc nhân đối đãi thành như vậy, giống như là Tiểu Lam nhà nàng.
Tiếng gầm vừa rồi, là âm thanh sư thú tộc dùng để gọi nhau đi săn. Nghệ Nhàn nhìn từ phía xa, thấy nơi tiểu sư tử đi đến. Nơi đó có mấy đại sư thú đang vây quanh quở trách nàng, tiểu gia hỏa co mình, tựa như một đứa bé đáng thương. Nhìn từ nãy đến giờ sợ là tiểu gia hỏa này chỉ có một mình. Trên đường quay về, cũng đi cách xa xa ở cuối cùng.
Nghệ Nhàn thấy nàng đại khái lớn hơn Tiểu Lam nhà mình một chút, chân mày ngả ngớn , "kỳ quái, không phải Lam Đồng nói ấu tể đi săn cần phải có phụ mẫu bên cạnh làm bạn sao, cho đến khi tự độc lập săn được mới thôi a? con này.... lẽ nào không có phụ mẫu?"
Ấu tể không cha mẹ, vô cùng đáng thương.
Nghệ Nhàn thấy nàng, lại không tự chủ được nhớ đến Tiểu Lam. Suy nghĩ và lặng lẽ đi theo, theo đám sư thú đi vào sư thú tộc. Nghệ Nhàn kỳ thực cũng sợ cái mũi mấy thú nhân này nhạy cảm, cho nên rất cẩn thận đi theo ấu tể, không biết có phải do nàng vận khí tốt hay không, dọc đường đi cũng không ai phát hiện.
Tiểu cô nương cụp đuôi lại, đi vài vòng cuối cùng tới một chỗ hoang vắng, cỏ dại mọc còn cao hơn nàng, bên cạnh có dòng sông cạnh dòng sông là một gian nhà lớn bằng chuồng chó, nàng định đi vào nhưng lại nghe thấy tiếng gì đó. Rất nhanh liền trốn vào đám cỏ dại, cứ vậy nằm trong bụi cỏ, im lặng nhìn cái ổn chó kia.
Đám hài tử nhìn xung quanh hai lần, "hắc, tiểu tạp chủng này, cư nhiên đến giờ còn chưa về."
Nghệ Nhàn thấy tiểu gia hỏa này im lặng lui về sau co rúm lại, cạch cạch, không muốn phát ra chút động tĩnh nào, đám hài tử vừa nghe thấy, hoan hô một tiếng, cao hứng kéo tiểu gia hỏa này từ trong bụi cỏ ra ngoài, vết tích bị kéo còn để lại trên cỏ.
Đám hài tử thuận tay ném tiểu sư tử trên mặt đất, tựa như ném rác rưởi, chống nạnh nói, "ngươi tưởng trốn thì xong rồi sao, đồ ăn hôm nay đâu?"
Tiểu sư tử lắc đầu, kẹp đuôi cố gắng đem chính mình cuộn thành một đoàn.
Nghệ Nhàn nhịn không được nhíu mày, tiểu gia hỏa nhỏ như vậy tự mình đi săn không nói, còn phải nộp đồ săn cho bọn chúng. Cả sư thú tộc lẽ nào không ai quan tâm đến sao?
Thái độ tiểu sư tử không phối hợp chọc giận đám hài tử kia, đám hài tử kia thay nhau hành hung mọt trận, tiểu cô nương bị đánh không ngừng kêu ư ử, tiếng kêu thực sự thê lương, cuối cùng âm thanh càng lúc càng nhỏ.
Nghệ Nhàn cầm cục đá nhiều lần muốn ném đi, nhưng sau đó thì sao? nếu nàng còn linh lực sẽ bảo vệ được ấu tể này. Nhưng hiện tại nàng chỉ là một người bình thường, bồ tát bằng đất sét sang sông tự thân còn khó bảo toàn.
"Cái đó, sẽ không bị chúng ta đánh chết chứ?"
"Đánh chết thì chết, không phải chỉ là một tiểu tạp chủng thôi sao?"
"Không được, gần đây nghe nói nàng là hậu nhân của vương, trước kia khi nàng đến, ta nghe cha nói nàng được thủ vệ của vương ném đến đây, căn dặn không cho chết đói là được, cái khác mặc kệ. Được rồi, quên đi, ta đi gọi nương, ta đi đây."
"Ta cũng đi."
"Các ngươi đám quỷ nhát gan này, cho dù là hậu nhân của vương, thì cũng là một tạp chủng bị ném đi. Hơn nữa, đôi mắt của nàng không giống với vương."
....
Nghệ Nhàn chờ đám tiểu tử hỗn láo kia bỏ đi, im lặng chờ một hồi mới từ từ đi ra. Đây chỉ là lời mấy tiểu tử kia nói qua loa, nàng nhớ lời Sư Tráng nói, Lam Đồng là huyết mạch hoàng thất của sư tộc.
Màu đôi mắt không giống với những người khác.
Nghệ Nhàn nhiều lần cân nhắc, từng bước đến bên cạnh tiểu sư tử, khắp người tiểu sư tử dính máu, mặc dù không thấy màu lông, nhưng ở khoảng cách gần mùi máu Nghệ Nhàn từng ngửi quen không lần đi đâu được.
"Ấu tể huyết thống ở sư thú tộc các ngươi không lẽ có rất nhiều sao?"
Nghệ Nhàn cố gắng ôm lấy tiểu sư tử, nhìn vào đôi mắt của nàng, nhưng vươn tay ra, cả bàn tay lại xuyên thấu qua thân thể tiểu sư tử, bế mấy lần cũng không được. Nghệ Nhàn trợn mắt há mồm nhìn tay mình, tâm theo bản năng run lên hai cái, "ta, lẽ nào chết rồi?"
Tựa như Quang Diễn, hiện thế bằng hồn thể?
Nghệ Nhàn không dám tin chỉ một cái va chạm chính mình đã chết rồi, Lam Đồng nên làm sao đây? Miên Hoa Đường tụi nó phải làm sao đây, khế ước ràng buộc có bất lợi với Ngân Bảo đại nhân hay không...
Thì ra không phải do mũi của đám thú nhân kia không nhận ra nàng, mà là đám người kia căn bản không nhìn thấy nàng.
Nghệ Nhàn thất hồn lạc phách ngồi xuống đất, tâm loạn như ma. Nhất thời, mọi dũng khí đều vỡ nát, tàn tanh hết sạch. Không biết qua bao lâu, Nghệ Nhàn lần nữa cảm thấy đói bụng, thần tình nàng chết lặng cầm trái cây ra, vô tình tay run lên một cái, trái cây lọc cọc rơi xuống bên tiểu sư tử.
Mùi trái cây thơm ngọt khiến cho tiểu gia hỏa đang nằm đó mất sức cũng phải tỉnh lại, đôi mắt sáng ngời nhìn thấy trái cây, tựa như cô bé bán diêm trong mùa đông quẹt một que diêm liền vui vẻ thấy con vịt nướng, tiểu gia hỏa cố gắng trở mình, hai trảo cầm lấy trái cây gặm cắn, lang thôn hổ yết, Nghệ Nhàn thậm chí còn nghe thấy âm thanh rộp rộp.
Vật nhỏ này vô cùng đối, thậm chí đến cả vỏ cũng không buông tha, ăn sạch sẽ. Chỉ một hồi công phu, tiểu sư tỷ nửa sống nửa chết vừa rồi, ăn xong một quả dại liền ngoan cường sống lại.
Nghệ Nhàn ngạc nhiên nhìn nàng, theo thói quen đưa tay nhéo một cái, nhưng tay vẫn chỉ như không khí đành phải hư hư sờ đầu tiểu gia hỏa một cái, "ta vốn tưởng rằng mấy năm qua, ta sống tạm trong mưa bom bão đạn, sớm đã luyện thành một người tâm như sắt thép rồi. Nhưng vừa rồi, khi ta biết ta đã chết, lực cầu sinh lại không bằng ngươi được."
Tiểu sư tử tập tễnh đến bờ sông cúi xuống uống nước, uống no liền cuộn thành một đoàn, liếm thương cho chính mình.
Mượn ánh trăng sáng trong, Nghệ Nhàn cuối cùng cũng thấy rõ được đôi mắt khác biệt của vật nhỏ này với đám người kia, màu xanh lam sâu thẳm, tựa như đại dương, đầy thâm thúy, "Lam, Lam Đồng, đó là ngươi sao?"
Tiểu gia hỏa ngẩng đầu nhìn ánh trăng một hồi, liền gác đầu lên đất nằm nghỉ ngơi.
Nghệ Nhàn mượn nước sông này nhìn thoáng qua chính mình, vẫn là người đó. Nàng nhéo chính mình một cái, rất đau. Biết đói, biết đau nhức, nói rõ nàng còn chưa chết, chỉ là không thể tiếp xúc với những người này.
Vì muốn biết rõ trạng thái bản thân, nàng đi tới đi lui trước mặt thú nhân một vòng, đám thú nhân kia cũng không thấy nàng.
Nghệ Nhàn tựa như người qua đường, ai cũng không thấy nàng, kể cả tiểu gia hỏa kia hôm sau lại ra ngoài đi săn, trùng trùng điệp điệp đi theo mọi người, nhưng không có thú nhân thành niên nào nguyện ý đem theo nàng. Nghệ Nhàn vẫn đi theo tiểu tử cực giống Lam Đồng kia, nhìn tiểu gia hỏa chạy một ngày, đến một con mồi cũng không bắt được, thấy con mồi lớn hơn liền xoay người chạy, thấy nhỏ một chút thì chạy không lại người ta. Mắt thấy trời sắp tối, tiểu tử lại chạy về chỗ cũ, biến thành người len lén khóc.
Hài tử này ngoại trừ con ngươi giống Lam Đồng ra thì tính cách không có gì giống. Nghệ Nhàn hoài nghi mình nhận nhầm người, nàng đang do dự có nên nhắc vật nhỏ này đem chút trái cây về không.
"Nha nha, tiểu tử kia làm sao vậy?"
"Ta, đói."
Nghệ Nhàn đứng bên cạnh nàng, thậm chí có thể nghe thấy được cái bụng của tiểu gia hỏa này kêu ọt ọt, mất sức nhiều như vậy lại săn không được gì, sau khi về có thể còn bị đánh một trận, chỉ với chút trái cây cùng nước sông này sao chống nổi.... đừng nói một đứa bé, đến cả một người bình thường còn chưa chắc chịu được.
Trên vai người nọ khiêng hai con thú nhỏ, thân cao chừng 1m90, là một nam nhân trong thú nhân tộc cũng không cao lắm. Nghệ Nhàn thấy ánh mắt hắn nhìn ấu tể này rất ôn hòa, hắn móc móc, lấy trong ngực một cái bánh thiếu một góc, "tiểu tử kia đói bụng lắm hả, ăn đi."
Tiểu gia hỏa sợ hãi nhìn hắn, do dự một hồi, nhưng cũng không thể chống lại cái bụng kêu ọt ọt kia, nàng cực nhanh tiếp lấy bánh, lang thôn hổ yết gặm.
Người kia đem thú săn được ném qua một bên, móc ra hai quả dại, để lên y phục xoa xoa, cầm trong tay, "đừng vội, từ từ ăn."
Tiểu tử vài hớp đã ăn xong cái bánh, sau cùng nhận trái cây của người ta, ăn xong thì liếm miệng liên tục, nhìn chằm chằm người nọ, Nghệ Nhàn dường như tìm được hình ảnh thu nhỏ của Tiểu Lam lúc ăn không no trên người tiểu gia hỏa này.
Người kia, "ngươi có tên không?"
Tiểu gia hỏa lắc đầu, "bọn họ nói ta không cần có tên."
Người kia nhìn chằm chằm đôi mắt của tiểu gia hỏa một hồi lâu, "đôi mắt của ngươi nhìn rất đặc biệt, không bằng cứ kêu là Lam Đồng đi."
Bên tai Nghệ Nhàn như có sét đánh, cho đến khi tập hợp mọi người, người kia quang minh chính đại đem tiểu gia hỏa kia xuất hiện, khiến một đám ồn ào xôn xao.
Nghệ Nhàn không ngờ được, vô tình lại đi vào thời thơ ấu của Lam Đồng. Tiểu gia hỏa mềm nhu này sau khi lớn lên lại thành nữ hán tử thô ráp Lam Đồng sao?"
"Sư Lạc, ngươi nghĩ kỹ chưa, hài tử này từ nhỏ đang xui xẻo, nương nàng sinh nàng ra đã chết, nghe nói là bị hút cạn máu, cả người khô lại. Hài tử này không thể chạm vào a, ai đụng phải nó cũng đều xui xẻo, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ a."
"Không có gì, Lam bất quá vẫn là tiểu hài tử, ăn cũng không nhiều, tự ta cũng không có ấu tể, mỗi ngày thêm một ngụm, cũng có thể nuôi sống nàng."
"Ai, ngươi ngàn lần nhớ cẩn thận a."
Nghệ Nhàn quan sát thú nhân Sư Lạc này nhiều lần, phát hiện hắn độc thân, không có ấu tể, là một người săn giỏi. Thấy hắn từ đó về sau mỗi ngày đem theo Lam Đồng đi săn, còn tự mình dạy dỗ Lam Đồng lớp vỡ lòng làm sao để săn được con mồi.
Nghệ Nhàn có chút yên tâm, cảm thấy tiểu Lam Đồng cuối cùng không lo đói bụng không chịu khi dễ nữa. Nào ngờ, năm tháng trôi qua chuyện tốt không kéo dài lâu, Sư Lạc vì bắt một con mồi lớn, đụng nhầm năm con bán thú nhân đi trộm ấu tể sư thú tộc, chết không toàn thây.

Tiểu Lam Đồng nghe tin, như phát điên chạy đến nơi đó. Nghệ Nhàn cũng liều mạng chạy theo sau lưng nàng, mới có thể đuổi kịp tốc độ của tiểu gia hỏa này, sau khi được Sư Lạc tận tâm chiếu cố, trên người Lam Đồng cũng có chút da thịt, chạy nhanh như gió, nhìn qua cũng có chút sức lực hơn. Nghệ Nhàn đến nơi, đã nhìn thấy Tiểu Lam Đồng gầm gừ vây quanh một đống thịt nát, nước mắt thấm ướt trên lông.
Đây là lần đầu tiên Nghệ Nhàn thấy Lam Đồng khóc, không ngờ đến chuyện này, nàng rất muốn đưa tay che mắt Tiểu Lam Đồng, nhưng cái này nàng cũng không làm được.
"Tai tinh."
"Sớm nói trước đã không để Sư Lạc nhận nuôi Lam rồi, hắn lại không chịu nghe, giờ thì xong rồi, vận xui kéo đến. Còn đám bán thú nhân dám bắt ấu tể của chúng ta, thù này nhất định chúng ta phải báo."
"Báo! Báo! Báo!"
"Nhưng trước khi báo thù nhất định phải làm một việc, chính là vật nhỏ này."
Người kia một tay túm Tiểu Lam Đồng xách lên, Tiểu Lam Đồng liều mạng giãy dụa, hung ác nhìn hắn gầm rú, nhưng vẫn không hữu dụng, người kia nhìn vào mắt Lam Đồng ánh mắt đầy thù hận, sau đó ném Lam Đồng xuống đất, "nàng tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại chỗ này, cho dù nàng có phải có huyết mạch hay không, nếu bọn họ không cần, củ khoai phỏng tay này chúng ta cũng không cần nhận, ném đi đi."
Cứ như vậy, Tiểu Lam Đồng bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà như là ôn dịch....
Nghệ Nhàn thực sự không ngờ tới, chính mình trong lúc còn sống thấy được một đội quân Bỉ Mông đồ sộ, hơn nữa còn là nhờ phúc Tiểu Lam Đồng.
Một con tiểu sư tử đen xám bị ném vào trong một đôi quân Bỉ Mông cao đến ba bốn mét, có thể tưởng tượng được ấu tể Bỉ Mông từ nhỏ so với người bình thường đã rất cao rồi, cùng tuổi hoặc lớn hơn Tiểu Lam Đồng một chút, thì chiều cao cũng đã bằng nam nhân bình thường ở nhân tộc rồi cao chừng 1m70.
Tiểu Lam Đồng vào đây tựa như con dê nhỏ bị ném vào ổ sói.
Không biết có phải do sợ Bỉ Mông cảnh cáo hay là do liên quan đến huyết mạch của Lam Đồng, Tiểu Lam Đồng ở đây ngược lại không có bị người ngoài đánh, cũng không phải chịu đói, nhưng mỗi ngày đều phải chịu mọi người khinh thị và coi thường, còn có chuyện linh tinh như 'giáo dục' gϊếŧ thời gian.
Nghệ Nhàn hoài nghi đây chính là nguyên nhân Lam Đồng sau khi lớn trở nên mộc nạp và thiết diện như vậy, hơn phân nửa là trong khoảng thời gian này ở trong quân đội Bỉ Mông bị ảnh hưởng.
Cách Bỉ Mông dạy Lam Đồng cũng giống như nàng dạy cho Tiểu Lam, trong quân đội Bỉ Mông còn có một nhóm thiếu niên, trong đó có hai ca ca là huyết thống với Lam Đồng, dáng vẻ khôi ngô, mười tuổi đã cao 1m30.
Nghệ Nhàn đứng trước mặt Cách mười tuổi, cảm giác như mình bị khinh bỉ, nàng thậm chí còn không cao bằng một hài tử 10 tuổi? chứ đừng nói đến Tiểu Lam Đồng, thật vất vả liều mạng mà cao, vừa cao được 1m30, lùn một nửa còn không đến.
Cách đấm một cái làm văng nửa cái răng của Tiểu Lam Đồng, cả người tự nhiên cũng bị bay ra ngoài, sau đó từ trên nhìn xuống Lam Đồng, "mỗi ngày mười quyền, lúc này mới đến quyền thứ ba. Đứng lên, phế vật!"
Nghệ Nhàn giơ quyền, rất muốn đánh hắn một cái, bất quá nàng có nhón chân thì cũng không bằng Bỉ Mông này. Nàng phát hiện, trong quân đội không có ưu ái cho phái nữ, Bỉ Mông là nữ cũng cao 3 thước.
Có một lần Nghệ Nhàn thấy qua, chợt cảm thấy Lam Đồng sau khi lớn thân cao vô cùng hoàn mỹ, chỉ cần các nàng đứng chung một chỗ độ cao chênh lệch phản mang cũng đủ khả ái như vậy rồi a.
"Ah, huyết nhận của ta."
Hai mắt Nghệ Nhàn tỏa sáng, liền đi theo, Bỉ Mông này nhìn tuổi tác có vẻ lớn, bên hông đeo một cái chủy thủ, chủy thủ không xứng với thân to này, nhìn đặc biệt khôi hài. Nhưng quân đội Bỉ Mông xung quanh lại đối với hắn rất tôn kích, đến cả hai tiểu tử thúi cùng tên Cách kia mỗi ngày không nương tay huấn luyện Lam Đồng nhìn thấy hắn cũng như chuột thấy mèo.
"Cha, cầu ngươi ném kẻ quái dị này ra ngoài đi, nàng đã trở thành trò cười của Cách Lan gia chúng ta."
"Hơn nữa còn là một con gà yếu đuối, lần trước bị ta đánh vài cái đã hôn mê."
Nghệ Nhàn ở bên cạnh muốn lấy trộm huyết nhận ra nhìn, cũng không muốn hai tiểu tử thúi kia nói xấu Lam Đồng, "người ta chỉ là tiểu cô nương bảy tuổi, mong các ngươi tôn trọng tiểu cô nương còn nhỏ a."
Đáng tiếc, bọn họ vẫn tự mình nói.
Nghệ Nhàn nghe tiếng bọn họ nói, Bỉ Mông ngồi trên chỗ cao kia giống một cái phụ thân không chịu trách nhiệm cho Lam Đồng, có cha mẹ, còn so với không có cha mẹ thảm hơn a.
Lão Bỉ Mông, "do lúc đầu định lực ta không đủ, bị nương nàng dụ dỗ, cho nên mới có nàng. Cuối cùng vẫn là huyết mạch không thuần khiết, không hề kế thừa được chút ưu điểm nào của Cách Lan gia, ngược lại giống như mẹ nàng. Ta đã đáp ứng nhiều rồi, nếu còn như vậy, không bằng các ngươi đem nàng ném vào Á Tư Thành đi."
Nghệ Nhàn theo tiểu Lam Đồng mấy tháng, cũng từng bước phát hiện tiểu gia hỏa này lần đầu khóc sướt mướt, hiện tại bị đánh cũng không cầu xin hay kêu một tiếng, ánh mắt sáng ngời cũng trở nên buồn bã.
Bây giờ chính tai nghe thấy vị phụ thân vô trách nhiệm nói như vậy, Tiểu Lam Đồng tựa như món hàng bình thường tùy ý vứt bỏ, trong lòng vô cùng phẫn nộ, hận không thể rút huyết nhận đâm chết lão già này.
Sinh sinh sinh, sinh mà không dạy, vậy thì đừng sinh.
Nghệ Nhàn tức giận, liền đưa tay rút huyết nhận, nàng ỷ mình là người ngoài cuộc, không ai thấy mình cũng không chạm được vào ai, to gan tiện tay rút huyết nhận.
Chủy thủ rút ra, lưỡi dao lóe hàn quang, Nghệ Nhàn thấy mọi người đang đứng tại chỗ nhìn nàng, trong lòng run lên, tay run một cái, một giọt máu liền rơi xuống chủy thủ.
Huyết nhận phát ra một tiếng kêu nhỏ.
Nghệ Nhàn sợ hãi ném chủy thủ lên bàn, chột dạ xoay người chạy. Nàng không phát hiện, sau khi nàng đi, khí nhận kêu to rồi bay lên không trung.
Nghệ Nhàn không ngờ đến, chính mình tùy ý hành động lại khiến Tiểu Lam Đồng thực sự bị ném đến Á Tư thành, cả đoàn quân Bỉ Mông liền có lời đồn, huyết nhận phát sinh cảnh báo, cũng báo trước có tai nạn phủ xuống.
Tiểu Lam Đồng trở thành tiểu tử hại chết nương mình, nàng trở thành cái đích cho mọi người chị trích, Nghệ Nhàn là đầu sỏ hận không thể gõ đầu đám Bỉ Mông kia, xem bên trong có cái gì.
Một hài tử còn chưa đủ tám tuổi, bị mọi người tránh né như bệnh dịch...
Nghệ Nhàn còn tưởng Lam Đồng là đại sỏa tử đường đường là huyết mạch hoàng tộc, vì sao lại cam nguyện ở Tư Khố thành, sống bằng những ăn cực khổ. Hiện tại cũng hiểu được, trong lòng chua xót, cả một thú nhân tộc lớn như vậy, lại không có chỗ cho nàng dung thân.
"Bộ lông của ấu tể này thật xấu a, khó nhìn quá."
"Nàng tám tuổi rồi, dáng dấp cũng tốt."
"Nghệ Nhàn nương nàng câu dẫn Cách Lan đại nhân, nên mới sinh ra nàng. Nhưng nghe nói chết rất thảm, hơn nữa ngươi nhìn đôi mắt nàng ấy có cảm thấy rất đáng sợ không?"
Nghệ Nhàn cắn răng, thật sự muốn đem những chuyện nhảm nhí nhét lại vào miệng bọn họ.
Nàng vừa nghiêng đầu, liền thấy đôi mắt tản ra u quang ngồi trong góc phòng, nhìn thoáng qua thực sự sẽ bị hù chết.
Tiểu Lam Đồng ôm chặt chính mình, làm ổ trong một góc, không nói tiếng nào. Chờ bọn họ đi, Tiểu Lam Đồng mới mộc nạp từ trong bóng tối đi ra, từ từ quay về phòng mình.
Ở trong Á Tư thành, vì có Cách Lan gia, Tiểu Lam Đồng được phân đến một chỗ tốt cư ngụ, có người nói ở cùng khu vực với đại vu, bất quá tiểu gia hỏa ở chỗ rất vắng vẻ, nói chung là bị đưa đến chỗ hoang vu, cỏ dại rậm rạp, gian nhà cũng đơn sơ, trên bậc thang tràn đầy bụi bặm.
Tiểu Lam Đồng cứ nhìn ánh trăng, dựa vào cây cột rồi ngủ thiếp đi.
Nghệ Nhàn ngồi một bên, chờ Tiểu Lam Đồng đi vào giấc ngủ, cởϊ áσ khoác ra, đáp lên người nàng, "Lam Đồng, mọi cực khổ sẽ qua đi, ta sẽ ở cùng ngươi."
Nghệ Nhàn dựa vào tiểu gia hỏa này đi vào giấc ngủ, không ngờ đến ngủ đến hôm sau, nàng cảm giác trên mặt có gì đó, nàng chợt thức dậy, liền đối diện với đôi mắt kinh sợ của Lam Đồng.Tiểu Lam Đồng, "ngươi, ngươi là ai?"
Nghệ Nhàn nhìn xung quanh, trời chưa sáng, vẫn còn tối, Các nàng còn đang ở trong cái phòng cũ, mắt to trừng mắt nhỏ, Nghệ Nhàn nhìn mình đang nắm chặt cánh tay nhỏ kia, sợ hãi, nàng sao có thể chạm vào người được rồi, "Lam Đồng, ngươi nhìn thấy ta sao?"
Tiểu Lam Đồng khẩn trương, mở to mắt nhìn nàng chằm chằm, "Ngươi là ai?"
Nghệ Nhàn bóp bóp cổ tay Tiểu Lam Đồng, mềm mềm mịn mịn, giống như trong tưởng tượng của nàng, thấy tiểu gia hỏa này còn đang cầm áo của mình, Nghệ Nhàn nhanh trí, "tiểu gia hỏa, ta là thần tiên, cố ý đến đây cứu ngươi."
Tiểu Lam Đồng, "thần tiên là cái gì?"
Nếu Nghệ Nhàn đem đại la thần tiên kể ra, thì cái đầu ngốc này cũng chưa chắc hiểu hết, không cẩn thận còn hỏi lung tung này nọ, "đại khái giống như thần thú đại nhân của các ngươi vậy a."
Nghệ Nhàn vốn tưởng rằng nói tới 'thần thú đại nhân' Lam Đồng tôn kính nhất, thì trong lòng đồ ngốc này sẽ cân nhắc một chút, nào ngờ đồ ngốc này khi nghe xong lại không có hứng thú gì, còn nhàn nhạt thở dài một tiếng.
Nghệ Nhàn, "chính là thần tiên có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, ngươi nói cho ta biết, ngươi có tâm nguyện gì?"
Tiểu Lam Đồng, "không có."
Nghệ Nhàn, "thật không có sao, nghiêm túc suy nghĩ đi."
Tiểu Lam Đồng tay nắm chặt áo nàng, suy nghĩ một chút, "ta không muốn được sinh ra, ngươi có cách nào đem ta nhét vào trở lại không?"
Nghệ Nhàn trong lòng trấn động, nhưng vẫn giả vờ trấn định, "đổi cái khác đi."
Tiểu Lam Đồng, "nếu không ngươi biến ta thành ánh trăng đi, ta muốn đi bồi nương ta."
Nghệ Nhàn nghĩ thầm, đồ ngốc này đâu có ngốc đâu a, không nói thì thôi, nói ra toàn làm khó nàng không làm được a, Nghệ Nhàn có chút hối hận vừa rồi lỡ nói như vậy, sinh lão bệnh tử không nằm trong tay nàng, nhưng đã bắt đầu nói dối một cái, thì sẽ phải tiếp tục nói dối vô số cái, Nghệ Nhàn ưỡn ngực, "tiếp theo đi."
Tiểu Lam Đồng chợt nghiêng đầu, đôi mắt phẫn hận nhìn nàng chằm chằm, "ngươi căn bản không phải thần tiên gì hết, cái này cũng không làm được, cái kia cũng không làm được, ngươi nói đi ngươi có thể làm được gì cho ta?"
Ai nha, tiểu gia hỏa này còn biết dở chứng a, đại Lam Đồng không có như vậy a.
Nghệ Nhàn suy nghĩ, "nếu không ta cho ngươi một cái lão bà có sẵn được không?"
Tiểu Lam Đồng dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng một cái, "lão bà để làm gì? ta không cần."
Đệch, lúc đầu là tên gia súc mặt dày nào từ thú nhân tộc đuổi đến nhân tộc, Nghệ Nhàn mài răng, "hừ, không muốn thì thôi, ngươi to gan a, trả y phục cho ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.