Vừa đối mặt với huyễn thú cao cấp, tử thương vô số, nhìn những người rèn luyện ngã rạp dưới đất, Nghệ Nhàn cũng không biết rốt cuộc đây là cứu bọn họ hay hại bọn họ. 5 học viên học viện Hải Thệ nhìn thấy huyễn thú bạch hổ khổng lồ vác nữ nhân kia lên lưng bỏ chạy, vẻ mặt cổ quái, "nó cứ vậy mà đi?" Cùng lúc đó, phía đằng xa liền có một viên pháo tín hiệu bay lên trời nổ một tiếng. Bọn họ cùng nhau nhìn chằm chằm lên trời chữ 'Tạ', nhịn không được nhíu mày, "nữ nhân Tạ gia dùng để dụ huyễn thú bỏ chạy rồi, bọn họ chắc không phải đem nợ tính lên đầu chúng ta chứ?" "Sớm biết như vậy, trước đó bọn họ đuổi đi ta nên rời đi cho rồi, không nên bước vào vũng nước đục này." "Ta muốn đi về trước một chuyến." "Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta cũng không còn tâm tình tiếp tục rèn luyện nữa. Huống chi lần này Tạ gia tổn thất nặng, ngươi xem đi, tử thương hơn phân nửa. Vừa rồi quản sự Tạ gia vừa rồi còn nói lời hung ác, việc này sẽ không để yên. Cho nên cái oan này chúng ta phải cõng rồi." "Sao các ngươi lại như vậy? trước đó không phải các ngươi nói phải đi rèn luyện ba tháng mới về sao? hiện tại gặp phải chút việc lại bỏ xuống rồi." ... Nghệ Nhàn nghe bọn họ ngươi một lời ta một lời, liền đối với chuyện vừa rồi sinh ra một chút hối hận. Trên đời này đa phần mọi người ai cũng sợ gặp phải phiền phức, nếu không phải vì động tâm với huyễn thú cao cấp, chỉ với sự lừa dối của vị quản sự Tạ gia kia, sao có thể kích động được đám người này chạy đến đây chịu chết? Nghệ Nhàn kiểm tra một hồi, phát hiện chạy trốn may mắn có thể thành công thoát được, những người rèn luyện tốc độ chậm một chút, đều không ngoại lệ không ai còn sống. Đệ tử Tạ gia đều đi theo Hà quản sự, ngoại trừ xác chết ra thì chỉ còn lại vài người bọn họ, "các vị thận trọng." Người kia nhìn lại 4 người người đồng hữu với mình cùng nhau đi rèn luyện, lại nhìn Nghệ Nhàn một mình rời đi, "ê ê ê, ngươi đi đâu a? ngươi cũng muốn đi sao?" Nghệ Nhàn khoát tay, không quay đầu lại nói, "rèn luyện." Người kia vừa nghe, liền phấn khích 10 phần, "các ngươi xem đi, người ta cũng trải qua chuyện như vậy. Hắn chỉ là một cái phụ trợ nhưng lại cố gắng đi rèn luyện, còn chúng ta sao lại phải lùi bước..." Nghệ Nhàn tìm một chỗ bí mật, đem Ngân Bảo đại nhân trong túi ra kiểm tra, phát hiện bụng nó có vết máu, liền dùng quang linh chữa trị cho nó, "vị Hà quản sự này chí ít cũng phải là địa cấp ngũ giai trở lên, chỉ một cái quản sự Tạ gia thôi cũng đã lợi hại như vậy, xem ra thực sự đúng là không thể khinh thường." Một cái Tạ Anh đã khó đối phó rồi, hiện tại lại chọc thêm một cái Hà quản sự nữa, Nghệ Nhàn hy vọng đến lúc đó đừng có lòi thêm nhân vật nào lợi hại nữa. Ngân Bảo đại nhân được quang linh bao phủ toàn thân, thoải mái nghé vào lòng bàn tay Nghệ Nhàn ngủ gật, tư thế thực sự giống tiểu gia hỏa, "ngươi và Tiểu Lam thực sự giống nhau a, ngay cả tư thế ngủ cũng giống nhau vậy?" Hai tai Ngân Bảo đại nhân run lên, "ta để lại một đống trái cây cho nàng, hy vọng nàng không ăn hết trong một ngày." Nghệ Nhàn cảm giác tiểu gia hỏa kia sẽ ăn hết rất cao, tiểu gia hỏa ăn như lang thôn hổ yết, sợ là lúc trước thú nhân tộc luôn đói. Từ sau khi đổi cách ăn, luôn duy trì lối ăn như vậy, "nhớ nàng sao?" Đôi mắt đỏ của Ngân Bảo đại nhân chuyển động, "chờ chúng ta quay về, chân của nàng sẽ khôi phục lại như trước sao?" Nghệ Nhàn gật đầu, chỉ là không biết Lam Đồng dự định đem tiểu gia hỏa đi săn thế nào, nhưng không nên đem tiểu gia hỏa ném đến trước mặt huyễn thú, rồi bỏ đi không quản. Nhớ đến Lam Đồng cùng tiểu gia hỏa, Nghệ Nhàn lại nhớ đễn con huyễn thú cao cấp hôm nay cõng lồng sắt bỏ chạy, đột nhiên xuất hiện ly kỳ, toàn bộ quá trình đi đường đều hướng về phía nàng, "Ngân Bảo đại nhân, trước đó ngươi vào lồng sắt ngửi thấy được khí tức nữ nhân trong lồng sắt giống hệt con huyễn thú cao cấp kia sao?" Ngân Bảo đại nhân cúi đầu gãi gãi, "không tới gần, nên không biết." Nghệ Nhàn đành phải thôi, đang yên lành một con huyễn thú cao cấp đột nhiên xuất hiện đem cả người cùng lồng sắt đi luôn, nếu đem lồng sắt vào sâu bên trong, Tạ gia biết làm gì mới bắt được huyễn thú cao cấp? Bất quá kiểu tác phong cướp người bỏ chạy này có vài phần giống hệt Lam Đồng, không lẽ cái gọi là thú vật kỳ thực luôn có thông tính rất lớn? Ngân Bảo đại nhân gãi gãi tai, đang chuẩn bị đi ngủ tiếp, đột nhiên nó bật dậy từ lòng bàn tay Nghệ Nhàn, trùy tam giác vèo vèo phóng vào chỗ tối, ép người trong bóng tối đi ra, vị kia chính là học viên của học viện Hải Thệ. Hạ Phong thò đầu ra chào hỏi với Nghệ Nhàn một tiếng, cười gượng nói, "sức chiến đấu của huyễn thú này của ngươi thực lợi hại, còn có nhiều kỹ năng như vậy." Nghệ Nhàn thấy hắn nhìn phải nhìn trái nói, ngoại trừ hắn ra phía sau không có ai đi cùng, "4 vị đồng hữu khác của ngươi đâu?" Hạ Phong nghẹn họng, mặt nghẹn đến đỏ bừng, sau đó thở dài một hơi, vẻ mặt thất vọng, "bọn họ có việc riêng, đều là sợ Tạ gia quay lại trả thù. Hừ, một đám nhát gan, đi cũng đi sạch." Nghệ Nhàn buồn cười nhìn hắn miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, còn có bộ dạng tức giận kia, "vậy còn ngươi?" Hạ Phong ưỡn ngực, "dĩ nhiên là ở lại rèn luyện, nói ba tháng là phải ba tháng. Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, ngươi không ở lại sao?" Nghệ Nhàn thật ra cũng muốn biết vì sao hắn không sợ Tạ gia đến trả thù, "ta đến huyễn thú cốc là muốn tìm một con huyễn thú phù hợp với mình." Nói đến chuyện này Hạ Phong trợn mắt nhìn nàng, "ngươi dấu cũng kỹ quá a, phụ trợ cái gì, vốn là song linh căn phụ trợ cùng công kích ngự thú sư a, hèn chi không muốn đồng hành với chúng ta, hay ghét bỏ vì chúng ta cản trở ngươi a?" Nghệ Nhàn thì không nghĩ như vậy, nàng chỉ muốn một mình tu luyện, huống chi thấy mặt không thấy lòng. Ở tiểu trấn Giáng Thanh, cô nương cầm cây mộc liên tâm kia cũng khiến nàng thay đổi cách nhìn. Nếu không có chưởng quỹ Giáng Tử Các nhắc nhở, sợ là nàng đã đem vàng lá Tiểu Nha cho đưa cho cô nương kia 'cứu người', sau đó sẽ bị mắc lừa giống như những người kia, bị hành hung đem đi... "Không phải, tính cách ta kỳ quái, chỉ thích đi một mình." "Đừng gạt ta, sợ là ngươi không thèm nhìn đến tu vi nho nhỏ này của ta a." "Tuyệt đối không phải." "Vậy thì chúng ta cùng đồng hành đi, nếu gặp đám người Tạ gia quay lại trả thù thì có thể giúp đỡ lẫn nhau." Có thể giúp được nhau không thì không biết, Nghệ Nhàn cũng chỉ cự tuyệt một tiếng. Trải qua việc Tạ gia lấy thế đè người, còn có chung hoạn nạn một lần, Nghệ Nhàn có muốn từ chối nữa cũng không biết nên nói gì. Bất quá Hạ Phong nói cũng đúng, nếu lần nữa gặp phải người Tạ gia, chuyện lần này các nàng là đầu sỏ gây ra, sợ là sẽ bị Tạ gia thiên đao vạn quả, "ngày thường tự mình tu luyện, không liên quan đến nhau." Hạ Phong, "dĩ nhiên là như vậy rồi." Hai người thống nhất phân chia, mỗi ngày đều tự mình tu luyện. Hạ Phong là thủy linh ngự thú sư, thiên cấp bát giai, lần này đến huyễn thú cốc là muốn đột phá cửu giai, tranh thủ lên địa cấp. Nghệ Nhàn so với hắn phiền hơn, song linh căn đều cần tu luyện, không thể được cái này mất cái khác, nếu không linh lực trong người nàng sẽ mất cân bằng. Ngoại trừ việc đó ra, còn phải vội tìm cho được lôi linh huyễn thú thích hợp với mình. Nhưng lại vẫn chưa thể tìm được lôi linh huyễn thú ở chỗ huyễn thú nhị cấp, tam cấp, ngược lại huyễn thú mang thủy, hỏa, thổ, phong lại có rất nhiều. Hôm đó, Nghệ Nhàn vừa mở mắt đã thấy Hạ Phong đi tới đi lui trước mặt nàng, không biết là chờ bao lâu, nàng không vui nhíu mày, "không phải nói mạnh ai người đó tu luyện rồi sao?" Hạ Phong nhìn thấy tu luyện xong, dưới tình thế cấp bách nắm cổ tay nàng lôi đi, "còn nói cái gì nữa, chạy mau a. Vừa rồi ta ngụy trang xuống tiểu trấn Giáng Thanh đổi đồ, chính tai nghe quản sự Tạ gia lần nữa phái một đám đệ tử đi theo, phát ngôn lộng hành phải bắt được chúng ta đem về, nàng muốn đích thân gϊếŧ chết chúng ta." Nghệ Nhàn suy nghĩ, không thể làm gì khác là nhờ vào Ngân Bảo đại nhân, "huyễn thú cốc rắc rối phức tạp, Ngân Bảo đại nhân, lần này ta phải dựa vào ngươi dẫn đường cho ta rồi." Hạ Phong kinh ngạc, "huyễn thú này của ngươi còn có kỹ năng gì?" Nghệ Nhàn tức giận nhìn hắn, "đừng có khinh nó, nó là cao thủ tìm đường, chúng ta không biết đường phải nhờ nó tìm dùm a, hơn nữa Ngân Bảo đại nhân biết cách trốn khỏi nơi nguy hiểm, dẫn đường cho chúng ta đến khu vực an toàn hơn." Cũng may Ngân Bảo đại nhân thích đào lỗ, lúc này mới dẫn các nàng rẽ trái rẽ phải đi đến một nơi yên tĩnh, phong cảnh hợp lòng người không nói, bên cạnh còn có một con sông. Đối với Hạ Phong là thủy linh ngự thứ sư mà nói, chính là một chuyện vui vẻ, "huyễn thú này của ngươi đúng là rất giỏi, ta đến huyễn thú cốc nhiều ngày rồi, muốn tìm một như vậy để tu luyện mà không có." Nghệ Nhàn thấy hắn không nói xong một lời liền cởϊ qυầи áo chạy vào sông, vội vàng quay lưng cho khỏi đau mắt rồi lại đi ra một bên khác, "ta tiếp tục tu luyện ngươi đừng có quấy rầy." Hạ Phong lặng lẽ cười, "ta cũng tu luyện, ở trong nước tu luyện có thể tạo được công to hơn."Nghệ Nhàn sợ đau mắt, vội cho Ngân Bảo đại nhân xây cho nàng một cái thổ khiên, nàng không ngờ rằng hành động vô ý này của mình vào lúc quan trọng lại đỡ một đòn trí mạng thay nàng. Có Ngân Bảo đại nhân hộ pháp, Nghệ Nhàn rất an tâm. Cho nên chuyên tâm tu luyện, nào ngờ mặt trời hạ xuống, đêm phủ xuống, trong nước liền sôi trào. Bên tai thỉnh thoảng lại có tiếng bước bùm bùm vang lên, trong lòng Nghệ Nhàn căng thẳng, cảm giác da đầu tê dại, loại cảm giác này không có nguyên nhân. Trong lòng bất định, tu luyện cũng vô ích, nàng liền mở mắt ra. Thổ khiên sau lưng vỡ vụn. Nghệ Nhàn đột nhiên bị Ngân Bảo đại nhân kéo lên, chỉ thấy xoay vòng tại chỗ, liền thấy một thứ là ba cái đuôi từ trong cỏ thò ra, vỗ bạch bạch hai bên, cái đuôi giữa thì phách lối đánh về phía nàng. Ngân Bảo đại nhân cũng không biết từ đâu lại xuất hiện hai cái đuôi chặn đường này. Nghệ Nhàn khẽ đếm, 5 cái đuôi? đây là thứ quái gì? Nàng vội vàng triệu hồi tiểu mã, quang linh cầu nháy mắt chiếu sáng cả một khu, nàng cũng thấy rõ được tình trạng hiện tại, theo những cái đuôi đáng ghét kia thì nhìn thấy một đôi mắt lạnh từ trong mặt nước ló đầu ra, là một con rắn, nương theo hướng khác có bốn cái đuôi đang siết Hạ Phong. Đếm kỹ lại thì có 9 cái đuôi? Hay lắm, nàng chỉ biết trên đời này có cửu vĩ hồ, nhưng không biết rắn cũng có chín cái đuôi, xui xẻo hơn là cái con rắn chín đuôi này gặp các nàng. Hạ Phong bị con rắn chín đuôi chơi đến ná thở, thấy Nghệ Nhàn nhìn qua câu đầu tiên nói là, "không phải ngươi nói huyễn thú của ngươi có thể tìm được khu vực không nguy hiểm sao!!!" Ngân Bảo đại nhân đang tránh né hai cái đuôi cũng nhỏ giọng chi một tiếng. Nghệ Nhàn đúng lúc dùng lôi tủy ném vào cái đuôi rắn không chịu buông nàng, còn phải kéo dài giúp Ngân Bảo đại nhân, "khu vực này đúng là chưa từng có ai đến, cũng không có huyễn thú nào dám đến, cho nên Ngân Bảo đại nhân kiểm tra an toàn rồi mới đem chúng ta đến." Hạ Phong lại bị bốn cái đuôi dìm xuống nước, Nghệ Nhàn nghe thấy âm thanh ùm ùm, cuối cùng cũng biết được trong khi nàng tu luyện, quỷ xui xẻo này ở trong nước gặp phải chuyện gì. Hạ Phong thò đầu lên, giận dữ hét, "cmn bởi vì ở chỗ này có một con huyễn thú cao cấp tọa trấn.... ta.... phốc...." Nghệ Nhàn đối với rắn sắp mang bóng ma tâm lý, may mà xuống nước không phải nàng, "nghĩ cách đánh vào bảy tấc của nó." Cho dù là rắn một đuôi hay chín đuôi thì cũng sẽ có một điểm giống nhau. Hạ Phong liền dùng kỹ năng thủy linh đánh lên thân rắn chín đuôi, tựa như gãi trúng chỗ ngứa, không có tác dụng gì. Ngược lại bị cái đuôi đối phương siết đến sắp tắt thở.
Nghệ Nhàn liền phóng lôi tủy, một một kích cũng khiến một cái đuôi của con rắn tê dại mất đi lực chiến, cứ như vậy áp lực của nàng không những không nhỏ đi mà lại tăng thêm, con rắn chín đuôi kia dường như biết được lôi linh của Nghệ Nhàn khiến cho nó bị thương. Lại bất ngờ phóng ra hai cái đuôi rắn công kích nàng. Không kịp tránh, Nghệ Nhàn bị đuôi rắn túm lấy một chân, tiếp đó nàng bị treo lơ lửng trên không trung, thêm một cái đuôi rắn nữa quấn lấy tay phải của nàng, cố gắng kiềm chế nàng, không cho nàng phóng lôi linh. Nhưng mà giữ tay lại thì có thể cản được sao? Nghệ Nhàn muốn dạy dỗ con rắn chín đuôi này một hồi, cầm lôi linh cầu ném vào đuôi rắn một cái, tiểu mã hiểu ý liền phóng quang linh vào lôi linh cầu, nào ngờ con rắn chín đuôi lại biết được ý của nàng, một cái đuôi rắn vung lên đánh bay lôi linh cầu, lôi linh cầu nổ tung giữa không trung, cái đuôi rắn đánh lôi linh cầu bị đứt đôi, còn đang vùng vẫy trên đất. Nghệ Nhàn nghĩ thầm, còn rắn chín đuôi này sợ là thành tinh rồi, có thể biết được suy nghĩ của nàng, "mau đánh vào bảy tấc của nó." Hạ Phong đo xong thiếu chút thì khóc, "nó có chín cái bảy tấc." Nghệ Nhàn nghe xong suýt thì phóng lôi tủy lên người Hạ Phong, gặp phải huyễn thú thông minh như vậy đơn giản chính là một kiểu tai nạn, nàng chỉ muốn nói mọi người tự cầu phúc đi, "chúng ta phải tự tìm bảy tấc hết, động thủ." Tiếng nói nàng vừa ra, toàn thân con rắn run lên không ngừng, so với cái run vừa rồi bị lôi tủy của nàng đánh trúng hoàn toàn khác, biên độ lớn khí lực cũng lớn, cái sông sâu cũng bị nó quậy đến long trời lở đất. Cái đuôi quấn chân nàng liền vèo vèo rụt về, Nghệ Nhàn rơi xuống đất nghe thấy trong nước vang lên tiếng ùm ùm, còn có Ngân Bảo đại nhân hứng phấn chỉ chi gọi. Thì ra Ngân Bảo đại nhân đánh một trảo trúng vào một cái bảy tấc của nó, không chỉ như vậy, còn bọ nó dùng móng vuốt vào một lỗ, Nghệ Nhàn giơ ngón cái lên, "Ngân Bảo đại nhân, làm tốt lắm." Lúc trước ở thú nhân tộc, Ngân Bảo đại nhân cũng để lại ấn ký trên bảy tấc của xà thú kia, nàng mới có thể may mắn gϊếŧ chết con thú kia. Hạ Phọng bị nước xoáy trong sông cuốn lấy không thể rời đi được, hắn chỉ có thể khoát tay cố vươn đầu lên quát, "đi mau, còn rắn chín đuôi này thiếu một đuôi, nó đang nổi điên." Huyễn thú cao cấp rất khó đối phó, chớ đừng nói gì một con huyễn thú đang ở trong trạng thái điên cuồng. Nghệ Nhàn nhìn thấy mặt nước nổi bóng nước, vô số bóng nước vây quanh nàng, nàng để Ngân Bảo đại nhân phóng tơ nhện cột vào cổ tay Hạ Phong, "bắt đầu đi." Nàng cùng Ngân Bảo đại nhân một bên túm tay một bên kéo, đúng lúc này con rắn chín đuôi mở cái miệng đỏ lè ra định nuốt Hạ Phong, cướp thức ăn trong miệng cọp, còn dùng thuấn di chạy vội. Hạ Phong vừa cách nước, nghiêm túc cảnh cáo nói, "đừng quay đầu, có thể chạy nhanh hơn thì chạy nhanh đi." Nghệ Nhàn không cần quay đầu cùng có thể nhìn thấy bọt nước vung lên không trung, tựa như đôi mắt lạnh của con rắn chín đuôi kia, nàng thuấn di mấy chục lần, nhưng bọt nước như bóng với hình. "Ta cảm thấy.... hình như chúng ta trốn không thoát." Nghệ Nhàn nghe âm thanh Hạ Phong dường như có vài phần yếu ớt, nàng ngửi thấy trong không khí có mùi máu, không quay đầu lại, nhưng cũng biết quỷ xui xẻo này bị thương rất nặng, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, nàng nhìn thẳng Ngân Bảo đại nhân, "mau, dẫn chúng ta đến chỗ nhiều người, hoặc chỗ có nhiều huyễn thú." Ngân Bảo đại nhân lập tức xoay người tìm hướng, Nghệ Nhàn thuấn di lần nữa, trong đầu chỉ có bỏ chạy, nhất định phải thoát khỏi đây, nhất định phải như vậy! "Hình như bên kia truyền đến âm thanh." "Không phải mấy người kia lại xui xẻo đến mức gặp phải huyễn thú cao cấp rồi chứ?!" .... Đúng là cái đám miệng quạ đen này nói trúng. Nghệ Nhàn liền đi theo tiếng nói, sau đó gặp đệ tử Tạ gia, mắt to trừng mắt nhỏ, nàng trong cái khó ló cái khôn, chợt xoay người chỉ vào hướng kia, "vị Hà quản sự mà Tạ gia các ngươi muốn tìm đang ở bên kia, xui xẻo gặp phải một con huyễn thú cao cấp." "Huyễn thú cao cấp?" "Phải, là một con rắn 5 đuôi." Nghệ Nhàn nói, thì thấy bọn họ nói chuyện với nhau, "việc này nhất định phải báo với Hà quản sự, để Hàn quản sự làm chủ." Sau đó nhân lúc đệ tử Tạ gia bắn pháo tín hiệu, liền đem Hạ Phong thuấn di bỏ chạy, vài chục lần, lần nữa quay về bên ngoài huyễn thú cốc, Nghệ Nhàn mới không gặp lại bọt nước bay lở lửng trên không nữa, còn có một đám chết thay hai người họ, trở thành đồ ăn trong bụng con rắn chín đuôi kia. Hạ Phong không chạy được nữa, cả người đầy máu, sau lưng bị bọt nước công kích bị thương nhiều chỗ, Nghệ Nhàn dừng lại hắn cũng ngã xuống. Nghệ Nhàn vội đỡ hắn, "ê, đã vất vả trốn được, ngươi cũng đừng chết như vậy chứ." Hạ Phong hồi lâu mới cười nói, "hôm nay thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vốn định trốn đám người kia, không ngờ chúng ta lại đánh bậy đánh bạ xông vào địa bàn huyễn thú cao cấp, bất quá có thể đem kẻ gây họa ra, ta cảm thấy thực có giá trị." Nghệ Nhàn lấy từng lọ đan được Tiểu Nhã cho nàng ra xem, tìm một viên cầm máu, nhét vào miệng hắn, "có gì đâu mà giá trị, ngươi có bản lĩnh bắt con huyễn thú cao cấp kia ký kết thành tiểu hỏa bạn với mình, thì mọi thứ hôm nay phải chịu mới có giá trị." Hạ Phong vừa nghe, buồn rầu đánh lên chân trái rồi chân phải, "nói vậy, ta vừa rồi lại không nghĩ đến a?" Nghệ Nhàn thấy tinh thần hắn khôi phục một chút, liền không chọc hắn nữa, "trước hảo hảo dưỡng thương, mấy tên đệ tử Tạ gia bị chúng ta lừa mà chết trong tay huyễn thú cao cấp thì tốt rồi. Nếu bọn họ phát hiện chúng ta lừa bọn họ, chắc là hận chúng ta đến nghiến răng." Nghệ Nhàn đoán không sai, đám người đi theo hướng Nghệ Nhàn chỉ tìm được chỗ của huyễn thú cao cấp, con rắn chín đuôi đang nổi giận suýt chút gϊếŧ chết cả đám. Nhưng không, chờ Hà quản sự chạy đến, thì mới biết rõ chân tướng, liền hiểu được mánh khóe của Nghệ Nhàn. Nghệ Nhàn là người may mắn duy nhất, trong lúc chạy lại không phải trực tiếp đụng phải Hà quản sự, nếu không trước có lang sau có hổ, hậu quả thực không thể tưởng. "Nếu ngươi muốn tìm lôi linh huyễn thú, thì phải vào lôi linh cốc, chỗ đó mới có lôi linh huyễn thú ngươi cần." "Lôi linh cốc?" Hạ Phong gật đầu, "lôi linh cốc ở trong huyễn thú cốc, hành trình quan trọng, lỡ như gặp phải huyễn thú cao cấp, chỉ sợ là ngươi không còn cơ hội trốn đi được, cho nên ngươi nhất định phải suy nghĩ kỹ." Nghệ Nhàn, "không cần nghĩ, ta đến huyễn thú cốc mục đích là vì lôi linh huyễn thú, chuyến này ta phải đi." Bầu trời lôi linh cốc hiện vô số lôi, ngoại trừ lôi linh ngự thú sư, thì những người khác căn bản không thể chịu được thiên lôi đánh, đó là một chỗ mà Hạ Phong không thể đến được, cho nên hai người đi cùng vài ngày, không thể làm gì khác là ở chỗ này mỗi người đi mỗi ngả. "Ngươi sợ là không phải dong binh bình thường a?" "Phải, ta ở Thanh Sơn Tông." Nghệ Nhàn vốn không muốn nói ra, nhưng là bằng hữu thì cũng nên nói thật, "bất đắc dĩ phải giả làm dong binh, thứ lỗi." Hạ Phong khoát tay không sao, "quen biết với ngươi một hồi, cuộc sống ngày qua so với học viện Hải Thệ càng thêm náo nhiệt. Sau này ngươi đến học viện Hải Thệ chúng ta thì cứ đến tìm ta, bằng hữu tốt của ta, ta sẽ đến." Nghệ Nhàn gật đầu, "ngươi nếu đến Thanh Sơn Tông luận bàn thì ta tên Nghệ Nhàn." Nghệ Nhàn đưa cho hắn một viên ngụy nam đan, vào lúc quan trọng sẽ dùng đến, nàng nhiều lần dặn cách dùng, rồi mới đi về hướng lôi linh cốc. Lôi linh cốc là một khu vực tương đối an toàn, vì huyễn thú không dám vào lôi linh cốc sợ bị lôi đánh, cho nên chỗ này thành không có ai. Ngân Bảo đại nhân xác định nhiều vị trí, cuối cùng phong tỏa lại vị trí chính xác. Nghệ Nhàn, "ta tu luyện mấy ngày này, ngươi ở ngoài trông coi, kiên nhẫn chờ." Ngân Bảo đại nhân nhìn lôi từ không trung bổ xuống, sợ đến run một cái, nhanh chóng chui vào động. Nghệ Nhàn nhiều lần dặn nó nhiều chuyện, mới yên tâm đi vào lôi linh cốc. Nàng vừa đi vào thì bị một đạo lôi đánh cho rùng mình, sau đó càng nhiều đạo lôi đánh xuống đầu nàng, tư vị này quả thực khiến nàng khó có thể đi tiếp, đây cũng là cơ hội ngàn năm có một, mỗi khi tu luyện nàng phải chờ đến khi mưa có lôi thì mới tu luyện được. Nhưng ở trong lôi linh cốc, lôi linh tựa như không hết, dùng mãi không cạn. Hèn chi Tử Hàn sư tỷ lại đề nghị nàng đến huyễn thú cốc một chuyến, thì ra có thâm ý này. Nghệ Nhàn liền ngồi xếp bằng, tựa như lão tăng nhập định bắt đầu dành ra từng giây tu luyện. Lôi không ngừng cuồn cuộn đánh vào người nàng. Quang linh trong cơ thể lại bắt đầu dao động, lại thêm một lần hành hạ sống không bằng chết bắt đầu trong đan điền Nghệ Nhàn. Nghệ Nhàn chịu đựng qua một lần, rất nhanh... lại có thêm một làn sóng cảm giác đau đớn khác kéo đến liên tục. Quang linh cùng lôi linh trong cơ thể nàng đang mất cân bằng, hai loại linh lực đánh vào nhau, trong người như muốn bốc hỏa. Nghệ Nhàn thấy quang linh cùng lôi linh khá sung túc, liền sinh ra ý niệm điên cuồng trong đầu. Lúc đầu, tỉ lệ quang linh và lôi linh là 4 : 1 sau đó tiểu lôi cầu không ngừng tăng lên, tỷ lệ tiểu quang cầu lại giảm đi, hai loại linh lực không cân bằng khiến nàng bị hành chết đi sống lại. Nàng thử dùng tay trái ngưng tụ lôi linh, tay phải ngưng tụ quang linh. Thử vài lần, vẫn chưa thể thành công. Nàng không thể đem ý niệm phân thành hai được, chạy xe không thể dựa vào chính mình mà còn phải dựa vào hai tay. Từng chút từng chút, Nghệ Nhàn cảm giác đan điền của nàng, tiểu quang cầu cùng tiểu lôi cầu tựa như xoắn ốc, điên cuồng xoay chuyển, cảm giác hai bên trái phải thân thể cũng không giống nhau. Trong lòng Nghệ Nhàn vui vẻ, sau đó nhắm mắt lại chuyên tâm tu luyện. Cho đến khi quang linh cơ thể cùng lôi linh đạt đến trạng thái dồi dào, dẫn đến việc muốn tăng cấp. Lần đầu tiên Nghệ Nhàn gặp phải chuyện quỷ dị này, đại khái đường đi của nàng không giống những người khác, cho nên sự tấn cấp quỷ dị lần này ít nhiều khiến nàng không biết làm sao. Nghệ Nhàn liều mạng giữ thanh tỉnh cho mình, quang cầu và lôi cầu không chịu thỏa hiệp, suýt chút lại đánh nhau. Nghệ Nhàn không thể tự với mình được, tăng cấp chỉ là hai loại này, một cái linh lực của nàng đánh xuống là mất mạng, một cái lại thì ấm áp hạnh phúc cứ thế mà tăng cấp. Có sự chuẩn bị tâm lý này, Nghệ Nhàn chịu đựng tình hình này, không nhanh không chậm dẫn lôi linh cùng quang linh ngưng tụ thành tiểu quang cầu thứ năm cùng tiểu lôi cầu thứ hai. Nghệ Nhàn cảm giác được trong thân một bên là hỏa, một bên băng. Đúng vậy a, bên phải người nàng là quang linh làm dịu, vô cùng thoải mái. Nhưng bên trái là lôi linh đánh xuống, đau đến không chịu nổi, hai loại tư vị khác nhau, khiến Nghệ Nhàn suýt chút tâm thần phân liệt. Cũng may ngoại trừ cái đó ra, cũng không xả ra chuyện gì. Nghệ Nhàn nhìn tiểu quang cầu thứ năm trong đan điền sinh ra thì thở dài một hơi, rồi viên lôi linh cầu thứ hai cũng sinh ra, trong lôi linh cốc còn hạ xuống một đạo lôi lớn khiến Nghệ Nhàn kinh ngạc, phun ra một ngụm khói. Sau đó hạ xuống một cơn linh vũ, khiến nàng mấy ngày qua bị lôi đánh thương toàn bộ lớn nhỏ đều dễ chịu hơn nhiều. Tựa như tát một cái, rồi đút cho một miếng mứt táo. Nghệ Nhàn thần thanh khí sảng, cả người tựa như khí, cảm giác ung dung chưa từng có. Mát thường vừa nhìn, suýt chút nữa bị thứ thừa trong đan điền hù sợ, ngoài năm viên quang linh cầu phân chia ranh giới với hai viên lôi linh cầu thì còn lời thêm một viên kim cầu nhỏ, êm dịu mượt mà. Một bên hấp thụ lôi linh, một bên hấp thụ quang linh, không ngừng xoay tròn. Trời ơi, thứ đồ chơi này rốt cuộc là cái gì vậy?!!! Nghệ Nhàn nghiên cứu nửa ngày, cũng không hiểu được. Đan điền chợt có thêm thứ đồ chơi này, quả thực như trái bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ đem nàng nổ thành bột phấn. Lôi ở trong lôi linh cốc không ngừng đánh lên đầu nàng, lôi linh bình thường không được hấp thụ liều mạng chạy vào cơ thể nàng. Nghệ Nhàn dù không muốn tu luyện thì hai nguồn năng lượng bên trong cũng đang tự vận chuyển, ở chỗ này ép nàng tu luyện không được ngừng nghỉ. Nghệ Nhàn đứng dậy, đi về phía trước vài bước, mỗi bước như dẫm lên lôi, cảm giác tê dại rậm rạp đánh vào ngực. Nàng từng bước để chính mình quen với cách tu luyện này, bỏ qua cảm giác đau đớn trong cơ thể, cẩn thận quan sát sơn cốc này, ngoại trừ lôi vòng chằng chịt ra, thì ngay góc chân trời sơn cốc hình như có một đám mây màu xanh nhạt. Nàng bước đi vài bước, kỳ quái ngẩng đầu xem, đưa mắt nhìn, lôi điện vô số, đám mây màu xanh tựa như ký hiệu tham khảo, không hề nhúc nhích, "kỳ quái, trên bầu trời sao chỉ có một đám mây này?"
Nghệ Nhàn đi tới thêm năm bước, lại không thể tiến lên trước được nữa, hơn nữa màu lôi ở đằng trước đang thay đổi, nhớ đến 7 màu Niệm Vân Âm từng nói, nàng suy nghĩ một chút liền lui về, "chỗ này đúng là một chỗ tốt." Nếu không phải nàng còn phải quay về Thanh Sơn Tông dự chung kết quyết tái, thì sẽ ở lại đây hảo hảo tu luyện một hồi. Tu luyện ở đây có chút khô khan vô vị, nhưng người như Nghệ Nhàn ở lôi linh cốc tu luyện vài ngày không nghỉ, cũng tự nhiên sinh ra cảm giác phiền muộn. Nhìn đan điền tiểu quang cầu thứ năm cùng tiểu lôi cầu thứ hai đã được sung mãn, nàng cũng vui vẻ, thừa thắng xông lên, đột phá lần này quang linh lên thiên cấp lục giai, lôi linh lên thiên cấp tam giai. Nhưng Nghệ Nhàn vẫn thấy vô vị, nàng biết tâm tình này không nên sinh ra, tốt nhất là nên ra ngoài lôi linh cốc tìm vài con huyễn thú tam cấp luyện tay một chút, sau khi phát tiết sẽ tốt hơn nhiều. Bầu trời lôi linh cốc vẫn sáng trưng, Nghệ Nhàn cũng không biết là tối hay sáng. Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hồ nghi nhìn lại. Đám mây màu xanh bị nàng coi như ký hiệu không biết khi nào đã bay đến trên đầu nàng, lại còn chớp chớp mắt. Nghệ Nhàn dụi mắt, ngẩng đầu lên xem, quả nhiên là nàng hoa mắt, nàng đứng dậy đi ra ngoài lôi linh cốc, vì nàng không muốn bỏ qua trận chung kết quyết tái, nên nàng phải tìm người hỏi hiện tại là bao lâu rồi. Nghệ Nhàn đi về phía trước, đám mây xanh vẫn theo bước chân của nàng. Nghệ Nhàn chợt xoay người ngẩng đầu lên, đám mây vẫn bay trên đỉnh đầu nàng. Nghệ Nhàn đi vài bước dừng lại. Chợt nhìn chằm chằm đám mây chạy theo nàng nhìn đi nhìn lại, không tin tà quay lại, đi vài bước đột nhiên dừng lại, thấy đám mây cuốn qua một bên nhạt màu đi, như một tờ giấy, chợt vểnh đầu lên. Tựa như nữ nhân bị bắt gặp, toàn bộ đều cứng ngắc. Nghệ Nhàn giả vờ không biết cúi đầu, cái cuốn kia từ từ hạ xuống, Nghệ Nhàn dường như còn nghe thấy một tiếng than khẽ, tựa như mới làm xong một việc vĩ đại. Nghệ Nhàn chợt phóng một cái lôi tủy về phía đám mây kia, bây giờ nàng mới ý thức được, trên đời này làm gì có đám mây nào màu xanh, chắc nàng tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma rồi, lúc này mới nhìn đám mây xanh kia là ở trên trời, mây trắng cùng mây xanh khiến bầu trời trở nên lộn xộn. Hèn chi nàng cảm giác cái này có gì đó sai sai, thì ra là cái này. "Ah." "Thứ gì vậy?" Đám mây xanh như món đồ bị lôi tủy của nàng đánh rớt, sau khi rớt xuống cái cuốn kia liền bỏ chạy, cái cuốn nhìn như tờ giấy kia bỏ chạy khiến Nghệ Nhàn mở rộng tầm mắt. Nghệ Nhàn lại phát hiện cái thứ đồ chơi nhỏ này hình như không sợ lôi tủy của nàng, nàng thử lại một kích, lôi tủy đánh vào đám mây xanh tựa như đá chìm dưới biển, một chút sóng lớn cũng không có. Chỉ nghe được tiếng nó ah ah kêu liên tục, chạy cũng không chậm. Nghệ Nhàn thấy lôi tủy đối với thứ này không có tác dụng, liền lấy ngũ tiết châm đã lâu không dùng ra, phóng về phía của nó, một cái lồng năng lượng nhanh chóng bọc nó lại. Đám mây xanh liền dùng trục cuốn chọc chọc vào lồng năng lượng, sau đó lui lại một chút, hai con mắt đen như hạt đầu chớp a chớp, tò mò nhìn Nghệ Nhàn. Trước đó nàng không hề nhìn nhầm, cái thứ bay trên không trung này là một con huyễn thú???Có thể là lôi linh huyễn thú nàng luôn hy vọng được ký kết. "Ngươi là thứ gì?" "Ngươi là thứ gì?" Nghệ Nhàn cạn lời nhìn nó, cảm giác đi tìm lôi linh huyễn thú nên là gian nan một chút a. Cái tiểu đồng bạn này không như mong đợi của nàng từng nhìn thấy ở Thanh Sơn Tông là cái lôi linh long kia, không thể là cái đồ ngốc như vậy chứ a? Nghệ Nhàn có chút tuyệt vọng, liền rút lui, đem lồng năng lượng nhốt nó thu hồi lại. Cái cuộn ngốc kia đang dùng trục cuốn đâm đến vui vẻ, đột nhiên phát hiện lồng năng lượng biến mất, hai con mắt đen to tròn liền choáng váng xoay tròn. Cái cuộn lại bay về phía Nghệ Nhàn dò xét, thấy Nghệ Nhàn không thèm nhìn nó, nó to gan chạy đến trước mặt Nghệ Nhàn, lắc đầu tự nhiên bán manh. Nghệ Nhàn thật vất vả mới gặp được một con huyễn thú lôi linh, kết quả lại là một cái ngu ngốc, liền nổi giận đen mặt đuổi nó, "đi mau, nếu không.... sẽ không khách khí với ngươi." Đồ ngốc kia toàn thân run lên, tựa như đang nghẹn lại dùng sức phồng người lên, thành một thứ mập mạp mềm mềm, thoạt nhìn như cây kẹo bông gòn. Còn chưa chờ Nghệ Nhàn nghiên cứu xong, thì nó biubiubiu phóng về phía nàng cả chục cái lôi điện. Nghệ Nhàn không thể không phòng bị, tuy cản được nhiều, nhưng vẫn có một số lọt qua được đánh lên người nàng, không chỉ tê dại còn có cả cảm giác quen thuộc, đây không phải là lôi tủy vừa rồi nàng ném cho cái đồ ngốc này sao? Nghệ Nhàn sờ một cái, đúng là chảy máu. Đồ ngốc kia dùng một hơi liền phóng hết điện, trở lại thành một tờ giấy mỏng hoạt động như người. Nghệ Nhàn kinh ngạc nhìn chằm chằm nó, nó cũng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, sau đó thì nhón chân lên xoay tròn khiêu vũ, tựa như đang ăn mừng nó đánh được Nghệ Nhàn. Nghệ Nhàn nhìn cánh tay mình chảy máu, suy nghĩ một chút, đưa ngón tay điểm nhẹ lên giữa hai đôi mắt đen của đồ ngốc kia một cái, máu rất nhanh thấm vào. Đồ ngốc cuộn một cái, sững sỡ nhìn Nghệ Nhàn chạm vào nó, rồi lại đưa tay ra chạm vào mi tâm Nghệ Nhàn. Nghệ Nhàn cản nó lại, chỉ vào chỗ mình bị thương chảy máu, "cần có máu của ngươi thì mới điểm vô đây được, nếu không.... thì không được." Đồ ngốc co thân, cuộn một cái đem sừng, để lên miệng cắn một cái, rất nhanh có một thứ chất lỏng màu xanh từ trong cơ thể nó chảy ra, nó hu hu hu hu nhẹ giọng khóc, còn không quên chạm vào đó, đem máu màu xanh điểm lên mi tâm Nghệ Nhàn. Hai bên trao đổi máu cho nhau, không ngoài dự liệu của Nghệ Nhàn, hai con mắt đỏ luôn trông nàng ký hợp đồng với huyễn thú liền xuất hiện, nó bay xuống lơ lửng giữa không trung đang nghi hoặc nhìn chằm chằm đồ ngốc trước mặt Nghệ Nhàn một chút. Đồ ngốc còn đang không ngừng hu hu hu hu, mãi cho đến khi chất lỏng màu xanh không còn chảy nữa, nó cũng không sợ hãi nhéo thân một cái, ba ba nhìn hai con mắt đỏ đang lơ lửng giữa không trung. Khiến Nghệ Nhàn chú ý chính là đồ ngốc cuộn cái thân như trang giấy lên rồi đến gần dựa vào hai con mắt đỏ đang bay giữa không trung. Nghệ Nhàn chờ nửa ngày, thì thấy hai con mắt đỏ lộ ra thần tình chưa từng có, mơ màng không chỉ vài lần rồi mới quyết định, nàng thẳng thắn hỏi, "khế ước gì?" Đôi mắt đỏ hiện vẻ chần chờ, "chủ.... khế ước bình đẳng." Nghệ Nhàn bất ngờ nhìn một cái đồ ngốc kia, nó đang dùng tấm thân mỏng te của nó dựa vào đôi mắt đỏ, nàng vươn tay lôi nó một cái, cảm xúc mềm mại, khiến nàng không thể không cầm đồ ngốc kia, khác hẳn với cầm một tờ giấy cứng bình thường, "được, khế ước bình đẳng." Đôi mắt đỏ buồn rầu tuyên bố, "khế thành." Vừa nói xong, thiên đạo lại tuyên bố lần nữa, "khế thành." Sau đó một vệt sáng màu xanh tiến vào trong cơ thể Nghệ Nhàn, còn vệt sáng đỏ thì tiến vào trong cơ thể đồ ngốc. Đây là lần đầu tiên trong lúc Nghệ Nhàn thanh tỉnh hoàn thành khế ước, sau đó lại nhớ đến huyễn thú long lần trước gặp, quả nhiên là không được. "Nào, chúng ta ra ngoài xem một chút, rồi quay về tiếp tục tu luyện." "Gao gao." Nghệ Nhàn nghe âm nó rống lên trời, trong trung nghe không giống tiếng người, đoán chừng là học được từ đám huyễn thú trong cốc, "ngươi không có tên sao?" Đồ ngốc, "ngươi không có tên sao?" Nghệ Nhàn liền hiểu, "gọi ngươi là đồ ngốc thì không được rồi, vậy ta đặt cho ngươi cái tên a." Đồ ngốc ngồi trên vai Nghệ Nhàn, vốn đang ngồi ở vai phải, không biết vì sao lại bay qua vai trái Nghệ Nhàn ngồi, Nghệ Nhàn suy nghĩ hồi lâu, "vậy gọi ngươi là Miên Hoa Đường đi." "Miên Hoa Đường." "Miên Hoa Đường." Nghệ Nhàn vươn ngón tay nhẹ chạm lên nó một cái, cảm xúc mềm mại lần nữa từ đầu ngón tay truyền đến. Miên Hoa Đường thoạt nhìn như tờ giấy mỏng hình người, sờ lên thì tựa như da người. Các nàng vừa từ huyễn thú cốc chui ra, Ngân Bảo đại nhân liền chui từ trong hốc cây ra, nhìn thấy đồ chơi kỳ quái ngồi bên vai trái Nghệ Nhàn, nó vò đầu gãi gãi, "Nghệ Nhàn, đây là cái gì?" Nghệ Nhàn, "lôi linh huyễn thú ta vừa ký khế ước, ta đặt tên nó là Miên Hoa Đường." Ngân Bảo đại nhân lặp lại, "Miên Hoa Đường, đó là cái gì?" Nghệ Nhàn cũng không biết nên giải thích hình dung món ăn vặt này như thế nào, cố ý để bí mật, "sau này ngươi sẽ biết." Ngân Bảo đại nhân vốn ở trong túi Nghệ Nhàn, thấy Miên Hoa Đường ngồi bên vai trái Nghệ Nhàn, nó liền đổi ý lần nữa leo lên vai phải Nghệ Nhàn ngồi, còn nhìn Miên Hoa Đường chi chi hai tiếng, sau đó cũng được Miên Hoa Đường đáp lại. Ngân Bảo đại nhân vẻ mặt mờ mịt vò đầu, "Nghệ Nhàn, vì sao gọi nó là Miên Hoa Đường." Nghệ Nhàn đỡ trán, bản lĩnh lớn nhất của Miên Hoa Đường chính là có thể học lại toàn bộ âm tiết, âm thanh không thiếu không thừa cái nào, tựa như động cơ sao chép phục hồi vậy, "Miên Hoa Đường nó phản ứng tương đối chậm, chúng ta sau này từ từ dạy nó thích ứng, đương nhiên ta cũng hy vọng có ngày nói gọi đúng tên của chúng ta." Thì ra là đầu óc có vấn đề! Ngân Bảo đại nhân vô cùng hào phóng đào túi giới tử đào a đào, cuối cùng móc một quả tím ra, nhiệt tình chia sẻ cho Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường cuộn mình nổi sừng lên, hai bên thân cẩn thận cong mình nhận lấy, tựa như đang cầm đồ quý báu. Ngân Bảo đại nhân há miệng cắn một miếng làm mẫu trước, Miên Hoa Đường thấy nó ăn, liền thử một chút, nuốt một ngụm, hết sạch bách không còn gì. Ngân Bảo đại nhân, "..." Phương pháp ăn này, không thua gì Tiểu Lam. Nghệ Nhàn cười nhìn tụi nó ở chung vui vẻ hòa thuận, có Ngân Bảo đại nhân ở đây lo lắng của nàng cũng thành dư thừa. Chỉ là nụ cười này duy trì không được lâu, phía trước lại có 5 người đệ tử Tạ gia đang đi qua bên này. Ngân Bảo đại nhân vèo một cái, kéo Miên Hoa Đường cùng chạy vào trong túi Nghệ Nhàn làm ổ. "Người kia, sao ngươi ở trong này chạy loạn vậy, chỗ này bình thường luôn có huyễn thú cao cấp chạy tới rất nguy hiểm.' "Được rồi, ta hiện tại đi liền." Nghệ Nhàn cố ý cúi thấp đầu, chuẩn bị mượn cớ chạy, không ngờ lúc này lại chợt có một người hô lên, "khoan đã, sao ta thấy ngươi nhìn quen mắt vậy, ngươi ngẩng đầu lên cho ta xem."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]