"Tam cấp mộc liên tâm, các ngươi có muốn cái này không?" "Không cần, không cần, ngươi đi hỏi nhà đối diện xem sao?" "Mộc liên tâm của ta là hàng tốt, hơn nữa vừa đào lên, chưởng quỹ xem trước rồi quyết định mua sau được không?" Trước một cái quầy, một vị cô nương không kịp chờ vội đem đồ trong bao quần áo của mình mở ra, kết quả chưởng quỹ này không thèm xem liền đuổi nàng đi, vẻ mặt khó chịu, "đi ra ngoài, đi ra ngoài, đừng đứng đây gây trở ngại việc buôn bán của ta." Cô nương kia bị đẩy mạnh như vậy, liền ngã xuống đất, bao quần áo trong tay cũng rơi theo, lộ ra nửa cánh hoa mộc liên sáng chói. "Nhìn phẩm chất không tệ, cô nương, một đồng bạc bán không?" "Không được, mộc liên tâm ít ra cũng đáng giá mười đồng. Ta bán nó để cứu mạng, thiếu một miếng cũng không được." "Tiểu cô nương, ngươi cần phải nhìn rõ tình thế, mộc liên tâm này nếu là trước kia, sẽ mang giá trị đó, hiện tại cũng chỉ đáng giá một đồng thôi." sau đó hắn cầm một đồng ném lên đất, liền khom lưng muốn lấy đồ trong bao quần áo của cô nương kia. Cô nương kia sống chết cố lôi lại, hơn nửa người bị hắn dùng sức kéo dậy, "không được, đây là thứ ta dùng để cứu mạng. Ngươi sao lại làm như vậy, ta không bán nữa, không bán nữa." "Nói bán là ngươi, không bán cũng là ngươi. Tiểu cô nương, nhà ngươi ở Giáng Thanh trấn sao? quy định toàn bộ đều từ ngươi nói sao? còn không cầm đưa cho ta." Thấy tình hình như vậy, người ở đây cũng không nhịn được lắc đầu, loại chuyện ép mua ép bán như vậy luôn thường xuất hiện. Đang lúc mọi người đều coi thường, một cục đá liền đánh vào đầu gối của hắn, chân hắn mềm nhũn, nháy mắt hắn quỳ rạp trên mặt đất, âm thanh trao đổi vui vẻ xung quanh lớn hơn, "cmn là đứa nào? ở đây giả thần giả quỷ với lão tử? có bản lĩnh bước ra đây?" Hắn căm tức nhìn nửa ngày, nhìn xung quanh cũng không thấy ai khả nghi, thuận tay níu lại một người đang cười không kịp thu liễm, "nói, có phải là ngươi làm không?" Người kia cũng không phải người dễ chọc, "buông tay, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi." Trong đám người, có một người nắm chặt y phục xoay người bước vào cửa hiệu lâu đời Giáng Tử Các ở sau lưng đám người kia, "lão bản, một con tam cấp huyết diễm thú, còn có một con nhị cấp hồng văn chuột." Chưởng quỹ nhìn thấy hắn liền như tranh vẽ, nếp nhăn trên mặt lộ ra, "tiểu tử ngươi a, không biết học được công phu từ đâu, mỗi lần đến da lông đều được bảo quản tốt a, còn có thú châu này a, thủ pháp không tệ. Có suy nghĩ muốn đến giáng Tử Các chúng ta làm công chuyên không?" Nghệ Nhàn khoát tay, chỉ hiếu kỳ nói, "một cây mộc liên tâm chỉ cần một đồng bạc là có thể mua được?" Chưởng quỷ không biết là không nghe hay là nghe mà không muốn trả lời, hắn kiểm hàng của Nghệ Nhàn xong, "vẫn theo như quy cũ, đều đổi thành thổ linh thú châu sao?" Nghệ Nhàn suy nghĩ một chút, "Một viên thổ linh thú châu, đổi lại lấy một viên cầm máu, nếu còn dư chờ lần sau đổi lấy thổ linh thú châu." Chưởng quỹ xoay người sang chỗ khác để hàng, chợt không đầu không đuôi nói một câu, "còn trẻ khí thịnh không quan trọng, có nhiều chuyện có nhàn rỗi thì đừng quản, nếu không.... bị giáo huấn là chuyện nhỏ, những cái mạng nhỏ mất tích trong Giáng Thanh trấn này cũng không đáng giá." Nghệ Nhàn cầm đồ, có điều suy nghĩ. Giáng Thanh trấn là một trấn nhỏ đi thông đến huyễn thú cốc, cư dân trong trấn không nhiều, chỉ có vài cái quầy bán hàng. Giáng Tử Các là một quầy hàng lâu đời, tùy ý tìm một cái lão nhân hỏi, thì biết Giáng Tử Các này đã có từ lâu, còn bao lâu thì.... lão nhân cũng quên rồi, chỉ biết từ khi sinh ra, thì đã có Giáng Tử Các rồi, dường như từ đời tổ tông hắn qua nhiều đời đã nghe đến ba chữ Giáng Tử Các này. Ngoại trừ việc đó ra, còn có Huyễn Các của Tạ gia, có người nói Huyễn Các thành lập đến nay cũng được hai ba chục năm, mua bán rất tốt, dường như vượt qua cả Giáng Tử Các, hai quầy này ở đây vô cùng nổi danh. Nghệ Nhàn đem thổ linh thú châu đổi được cùng đan dược cho Ngân Bảo đại nhân, "ngươi đem đan dược cho chuột tiểu đệ ăn thương sẽ tốt lên, còn có thổ linh thú châu này, nếu ngươi muốn ăn nó, thì với ngươi cũng là tu luyện, còn ngươi muốn cho nó cũng được." Ngân Bảo đại nhân tiếp đồ xong liền chui vào hốc cây. Mỗi ngày Nghệ Nhàn đều tìm một con huyễn thú tam cấp trở lên săn bắt, huyễn thú tam cấp đối với thiên cấp tứ giai như nàng mà nói cũng đã khó khăn rồi, huyễn thú tứ cấp căn bản là đối tượng khiêu chiến của địa cấp ngự thú sư, còn huyễn thú ngũ cấp hoặc ngũ cấp trở lên, nàng nếu gặp phải, tốt nhất chỉ có bỏ chạy. Còn huyễn thú nhị cấp, phần lớn đều do tiểu mã cùng Ngân Bảo đại nhân phối hợp săn bắt, ngược lại cũng là ngoài ý muốn. Nhớ đến đại long lôi linh kia, Nghệ Nhàn đột nhiên cảm giác mình bỏ lỡ cả thế giới. Bất quá vô duyên chính là vô duyên, cũng không thể cưỡng cầu được. Nghệ Nhàn đến bên ngoài huyễn thú cốc, tùy ý tìm một chỗ nghỉ ngơi. Người đến huyễn thú cốc rèn luyện không hề ít, mỗi ngày đều thấy rất nhiều, hiếm thấy có ai như nàng một mình đi tiếp. Nghệ Nhàn ban đầu từ Vân Miểu Sơn quay về, suốt đêm suy nghĩ rồi quyết định nói lời tạm biệt với Đoan Mộc Nhã và Niệm Vân Âm, còn có gia súc Lam Đồng. Đoan Mộc Nhã và Niệm Vân Âm muốn đi theo, nhưng lại có công việc nên không đi được, đúng lúc hợp với ý của Nghệ Nhàn. Từ sau khi nàng về nhân tộc, thì ỷ lại Đoan Mộc gia, đến Thanh Sơn Tông thì ỷ lại vị luyện đan sư Đoan Mộc Nhã này. Cẩn thận nghĩ lại, nàng hình như chưa từng một mình độc lập. Lần này một mình đến huyễn thú cốc, Nghệ Nhàn muốn thử dùng thân thể rèn luyện xem mình có thể sống được khi một mình không. Soạt! Nghệ Nhàn đột nhiên mở mắt ra, thì nhìn thấy một cô nương bộ dạng hình như đang sợ hãi đứng cách nàng không xa, cô nương nắm chặt bao vải trước ngực, sợ bị người lấy đi. Khi ở trong giáng Thanh tiểu trấn cái túi này xém bị người ta lấy mất. "Vị công tử này, ta có một cây tam cấp mộc liên tâm, ngươi có cần không?" "Không cần." Trước khi ra cửa, Đoan Mộc Nhã sợ nàng chết đói ở ngoài, liền cho nàng một đống vàng lá, còn có một đống lớn linh đan diệu dược, mỗi bình đều ghi rõ công dụng. Còn mang theo Niệm Vân Âm vào góp vui, ném cho nàng hai quyển sách cứu mạng.... cộng thêm một quyển công pháp của Tử Hàn đại sư tỷ, Nghệ Nhàn cảm giác như mình ôm vàng trong ngực chạp loạn khắp nơi. Cô nương kia sợ hãi nhìn nàng, hai mắt thỉnh thoảng liếc trộm. Nghệ Nhàn không lý do ra vẻ khó chịu một hồi, mặc dù nàng thích nữ nhân, cũng biết sợ là cô nương này coi nàng thành nam nhân. Hai mắt đối phương có chút sưng đỏ, dáng vẻ thật sự đáng thương, khiến lòng người sinh chút yêu thương vài phần. Đáng tiếc, nàng cũng không phải loại người hay thương hương tiếc ngọc. Nghệ Nhàn liền đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước. Ở tại chỗ nàng đứng là nơi của huyễn thú nhất cấp cùng nhị cấp, coi như là an toàn, ngày tiếp theo liền vào khu vực huyễn thú tam cấp, nên phải cẩn thận một chút. Nghe phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, Nghệ Nhàn liền xoay người lại, "đừng theo ta, ta không cần mộc liên tâm. Hơn nữa, ta không có tiền." Cô nương kia lộ biểu tình ủy khuất, "bọn họ vẫn còn đuổi theo ra, để ta tránh một hồi, cầu ngươi." Nghệ Nhàn lắc đầu, "nếu biết bọn họ đang tìm ngươi, ngươi theo ta cũng vô ích, ta không bảo vệ được ngươi, ngươi đi mau đi, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi." Nghệ Nhàn vừa dứt lời, Ngân Bảo đại nhân liền phóng trùy tam giác, cô nương bị hù giật mình, vội che bọc vải lùi về sau, oán hận nhìn nhìn Nghệ Nhàn, sau đó xoay người chạy. "Ngân Bảo đại nhân, ngươi cẩn thận đi theo xem, xem nàng có giở trò gì không?" "Chi." Nghệ Nhàn quyết định nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, sau đó tiếp tục tìm kiếm lôi linh huyễn thú. Không quá lâu, Ngân Bảo đại nhân liền quay về, nổi trận lôi đình ở trên vai nàng nhảy a nhảy, tức giận không kiềm được vạch trần bộ mặt thật của cô nương kia. Sau khi cô nương kia bị Nghệ Nhàn ép rời đi, liền đổi thành bộ dạng đáng thương tìm mục tiêu kế tiếp. Đúng lúc thì bắt được thanh niên trẻ tuổi nhiệt tình, nghe cô nương khóc lóc kể khổ liền móc ra mười đồng, mua cây mộc liên tâm. Sau đó liền bị cô ta giá họa tìm người đến gây chuyện, sau đó chặn đường đánh. "Người kia hiện tại sao rồi?" "Bị người bọn họ đánh đem đi rồi." Nghệ Nhàn thở dài một cái, "mặc cho số phận đi a." Ngân Bảo đại nhân gãi tai, không hiểu rõ lời nàng, nhưng mà thấy Nghệ Nhàn nhắm mắt tu luyện, liền chui vào hốc cây, không chớp mắt nhìn xung quanh, hộ pháp cho Nghệ Nhàn. *** "Tạ gia đi săn, mọi người mau tránh khỏi đây." "Ý gì đây?" Nghệ Nhàn ở trong địa bàn huyễn thú tam cấp tìm một con huyễn thú lạc đàn chuẩn bị tập luyện, nào ngờ lúc này lại vọt đến một đám người, đuổi nàng đi. Đối với nàng nhìn vừa nhìn vô cùng tốt, ngoại trừ nàng ra, còn có một nhóm người có duyên trước đó đã gặp qua một lần đang bị đuổi đi, xem ra không chỉ có một mình nàng. Người kia nhìn Nghệ Nhàn không giống ai, liền thấp giọng nói, "xem ra vị công tử này không phải đến từ Ngân Nguyệt đế quốc, Tạ gia này chính là đại gia tộc không thể khinh thường trong Ngân Nguyệt đế quốc, trong tộc đã có mấy vạn đệ tử, tác phong làm việc rất bá đạo. Phàm là những chỗ bọn họ đi săn, thì luôn quét sạch một phần huyễn thú cốc." Mí mắt Nghệ Nhàn nâng một cái, "huyễn thú cốc này là do nhà bọn hắn mở sao?" Người kia nghe thấy liền thở dài, "đừng để bọn họ nghe thấy, nếu không sẽ khiến ngươi không yên." sau đó hắn thở dài, "thôi đi, thôi đi, lần này rèn luyện không được, không thể làm gì khác hơn là ngày khác quay lại vậy." Nghệ Nhàn thấy đám người Tạ gia đang sơ tán những người khác, có chút tức giận. Nàng xa xôi ngàn dặm từ Thanh Sơn Tông đến huyễn thú cốc, còn chưa rèn luyện được vài ngày, thì gặp đám ngang ngược này. Nếu không thể rèn luyện, tìm không được lôi linh huyễn thú giúp mình, há không phải nàng lãng phí hết một nửa thời gian một tháng rồi sao? "Huyễn thú cốc cũng không phải của riêng Tạ gia các ngươi, dựa vào cái gì không cho chúng ta vào?" "Phải, không lẽ Tạ gia các ngươi đã mua rồi sao?" .... Đang lúc Nghệ Nhàn nghĩ cách đi vào huyễn thú cốc, thì nghe thấy trong nhóm rèn luyện kia có người không ưa được liền gây sự. Nghệ Nhàn nhớ rõ 5 người kia hình như là học viên ở học viện Hải Thệ, mặc đồng phục một màu xanh đen là y phục của học viện, thoạt nhìn có chút quy củ. Bất quá so với Thanh Sơn Tông, mỗi phong một màu y phục khác nhau, thì cũng thua kém không ít. Ngày đầu tiên nàng đến huyễn thú cốc, 5 người này còn nhiệt tình mời nàng cùng rèn luyện, nói là đi cùng nhau có thể giúp nhau, Nghệ Nhàn dứt khoát cự tuyệt. "Gọi chưởng sự Tạ gia các ngươi ra đây, nói một lời công đạo cho mọi người đi." "Phải a, phải a." "Gọi quản sự Tạ gia các ngươi ra đây."
"Hôm nay nếu không nói, chúng ta nhất định sẽ không đi." ... Nghệ Nhàn không biết 5 người kia dùng cách gì, lại khiến đám người bị đuổi nhất trí, ngược lại rất hiểu biết, nàng im lặng quan sát mọi việc. Đám đệ tử Tạ gia thấy tâm tình đám người kia kích động, liền cực lực phản kháng, bọn họ dằng co không nghỉ, không làm gì khác là mời quản sự ra giải quyết vấn đề trước mắt. Quản sự là một nữ nhân, tướng mạo thanh tú, lộ ra chút mập mạp. Mỉm cười, khắp người đều là khí tức hòa ái, trên đường cũng có thể khiến người ta cảm giác được nàng lương thiện. Nàng vừa xuất hiện, liền tiến đến hòa giải, "là ta, chính là ta. Các vị có gì bất mãn thì tìm ta trao đổi, nào, chúng ta qua bên này." "Không được, phải ở chỗ này. Ở trước mặt mọi người nói cho rõ, Tạ gia các ngươi dựa vào cái gì, hay lấy tư cách gì mà dám đuổi chúng ta đang ở chỗ này rèn luyện, không lẽ Tạ gia các ngươi ở Ngân Nguyệt đế quốc muốn độc quyền?" Nói đến cái này, đúng là đắc tội không ít người. Dù sao ở Ngân Nguyệt đế quốc, ngoại trừ Tạ gia ra, còn có ba gia tộc khác. Chỉ là Tạ gia mấy năm gần đây, dường như muốn vươn lên đứng đầu bốn tộc. Quản sự vừa nghe, híp mắt kinh ngạc trợn to vài phần, "ai nha, đây là hiểu lầm lớn rồi a. Tạ gia chúng ta không phải muốn đuổi các ngươi, mà muốn mời các vị cùng đi vào trong rèn luyện một phen, cái này chỉ là giúp mọi người làm sạch một chút thôi a, đừng nóng, đừng nóng." Vừa nói ra, tiếng mọi người kháng nghị liền nhỏ lại. Quản sự cười ấm áp, "có câu nói nhiều người thì sức mạnh lớn, ta nghĩ các vị ở đây không ai là không muốn có một con huyễn thú cao cấp, có thể do lớn tuổi nghe không rõ, các vị đừng nên tức giận. Huyễn thú cao cấp không phải ai cũng có thể săn được, muốn vào trong thì còn cần có mọi người hiệp lực, đoàn kết nhất trí mới đạt được mục đích cuối cùng, các vị cảm thấy thế nào?" Nghệ Nhàn không biết Tạ gia này đến cùng là có ý gì, vào huyễn thú cốc nhất định là chuyện mang tính mê hoặc. Nhưng Nghệ Nhàn chỉ muốn ở lại trong khu vực huyễn thú nhị cấp tam cấp đi săn, cái này cũng may là có Tử Hàn đại sư tỷ chỉ điểm cho nàng, để nàng ý thức được điểm yếu của chính mình. Qủa nhiên, Tạ gia tung mồi câu lớn xong, âm thanh vừa kêu gào liền thu nhỏ lại. Hiển nhiên, bọn họ đều nhanh quên chuyện nhục nhã vừa bị Tạ gia đuổi ra ngoài, ngược lại như bị một tấm ngân phiếu câu mất hồn vía, tựa như chỉ cần vào huyễn thú cốc thì có thể bắt được một con huyễn thú cao cấp? Nghệ Nhàn cảm giác mình chính là ví dụ tốt nhất, trước đó có một cái long lôi linh phù hợp với nàng, vì nàng thực lực quá yếu, không thể ký kết khế ước được. Có thể thấy được, tu luyện chính là hòn đá chắc nhất. "Tạ gia các ngươi thực sự đồng ý chia sẻ huyễn thú cao cấp với chúng ta?" "Tiểu công tử nên xóa lời nói này đi, huyễn thú cốc cũng không phải đồ của Tạ gia chúng ta, có này có nguyện ý hay không còn phải chờ mọi người cùng nhau đối với huyễn thú bên ngoài, vào bên trong thì phải dựa vào bản lĩnh của mình, thế nào?" Nghệ Nhàn nghĩ, nếu thực sự hiệp thương, đó có thể nói là tiêu rồi. Đạo lý này giống như lần đầu Thanh Sơn Tông tuyển chọn vậy, tổ chức đấu với một đám ô hợp là hoàn toàn không cân bằng. Đến khi đó chỉ sợ ốc mình còn không mang nổi, từng kẻ bị đánh bại, chết cũng không biết chết như thế nào. Nhưng có người lại cảm thấy Tạ gia này làm việc rất tốt, nói là để ý, rồi sảng khoái đáp ứng. Kiểu âm thanh phụ họa này một tất có hai, một đám người cùng nhau phụ họa, thế cục đã định rồi, Nghệ Nhàn nhìn đám người từng cái vui vẻ, trong lòng thở dài một tiếng. Quản sự Tạ gia ngược lại rất hài lòng chuyện này, giao phó vài câu xong, thì thản nhiên đi. Nghệ Nhàn được nhận định đi cùng đám người kia vào trong săn huyễn thú cao cấp, liền được an bài đi cùng nhau. Bên tai đều là chuyện bọn họ thảo luận về huyễn thú cao cấp, nàng không hứng thú liền đi đứng một góc, không tham dự vào bất luận cuộc nói chuyện nào. Tạ gia này sợ là cái gia tộc nuôi lớn Tạ Anh, Tạ Vũ còn cả nguyên thân. Nghe bọn họ vừa rồi nói chuyện, có thể thấy được Tạ gia ở Ngân Nguyệt đế quốc là một đại gia tộc. Có thế lực tưng xứng với Tề gia ở Nhật Chiếu quốc. Nghệ Nhàn không muốn dính líu quan hệ với bọn họ, nàng chỉ đại khái ẩn dấu chính mình, không để người Tạ gia phát hiện. Cách một ngày, mọi người cùng nhau lên đường, quản sự Tạ gia tổ thành ý, cố ý đem mọi người đi đằng trước. Nghệ Nhàn cảm giác đám người kia như là bia sống, có câu nói đi trước dễ chết đầu tiên. Nàng cố ý để mình đi chậm lại, im lặng lui về phía sau, vô tình đi cuối cùng. "Trong cái lồng này có gì a? không bằng chúng ta xem một chút?" "Ngươi muốn chết sao?" "Suỵt, quản sự qua bên này xem rồi, đừng nói lớn, tiếp tục kéo đi." ... Nghệ Nhàn đi cuối cùng nghe đám đệ tử Tạ gia nói chuyện với nhau, liền tò mò. Xem ra thứ để trong lồng sắt này đám đệ tử kia cũng không biết, tấm màn đen che phủ không thể nhìn rõ được trong lồng sắt kia chứa cái gì. Bất quá nhìn bộ dạng bọn hắn cẩn thận, nhất định là có đòn sát thương lợi hại. Nghệ Nhàn cho tay vào túi, sờ lên cái tai nhỏ mao nhung của Ngân Bảo đại nhân, dùng ý niệm trao đổi một chút. Sau đó nàng cố ý lại gần một gốc cây, giúp Ngân Bảo đại nhân. "Người kia, dựa vào cây làm gì vậy?" "Hắc, ta có chút mắc, muốn đi giải quyết một chút." Nghệ Nhàn hoàn mỹ lợi dụng thân hình cao gầy của mình, hai chân ma sát bên dưới, khiến tên kia thấy chán ghét, tên kia lộ biểu tình chán ghét liền xua tay, "đi đi đi, mau giải quyết đi, nếu vì một mình ngươi làm trở ngại chuyện mọi người, nhất định không tha cho ngươi." Nghệ Nhàn rất nhanh trốn vào một gốc cây bên cạnh, một tay chống cây một tay run run, hành động như đang đi tiểu, cũng may không có ai biếи ŧɦái đến đi với nàng, nếu không thì thật là ngại. Rất nhanh, một đạo tia chớp màu trắng liền chui vào trong túi Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn cảm giác được toàn thân Ngân Bảo đại nhân đang run rẩy. Nghệ Nhàn rất nhanh quay về đơn vị, chậm rãi đi đến cuối cùng, một tay thỉnh thoảng thò vào trong túi an ủi con chuột nhỏ đang run rẩy, "làm sao vậy? trong lồng sắt có gì?" Ngân Bảo đại nhân, "người, một nữ nhân." Nghệ Nhàn vẻ mặt lộ vẻ cổ quái, không lẽ cái này là sở thích đặc biệt của Tạ gia sao, trong lồng sắt lại nhốt một người, nhưng dùng để làm gì? ngụy trang như vậy, không lẽ là dời đi sự chú ý của bọn họ, nhưng nói ra cũng không thể a, "không lẽ người kia là nhân cấp ngự thú sư?" Nếu là nhân cấp ngự thú sư thì chắc không phải, nói không chừng huyễn thú cao cấp lần này còn phải cần một nhân cấp ngự thú sư ra tay? Ngân Bảo đại nhân ở trong túi Nghệ Nhàn chạy qua chạy lại, không ngừng lộn xộn huyên náo. Được Nghệ Nhàn trấn an mới an ổn dừng lại, "Ngân Bảo đại nhân ngươi còn nhìn thấy cái gì không?" Ngân Bảo đại nhân lắc đầu, sau đó giật giật mũi, "mùi." Nghệ Nhàn khó hiểu, "là mùi vị gì?" Ngân Bảo đại nhân vò đầu gãi tai không thể hình dung ra được khí tức khiến lòng người sinh sợ hãi. Nghệ Nhàn thấy nó sợ hãi như vậy cũng không hỏi nữa, "đừng nóng vội, chờ một hồi ta sẽ tự tìm cách vào xem." Cảm giác đối phương còn dấu một lá bài lớn chưa lật khiến Nghệ Nhàn thấy bất an, nàng cảm thấy nếu không giải câu đố này, thì người trong lồng sắt chính là một siêu bom, có thể vào lúc mọi người không đề phòng, thì bùm một phát đem mọi người nổ đến thịt xương tan tành. Nghệ Nhàn nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, không ai chú ý biến thành một con bướm, xuyên qua nhiều lớp trở ngại, chui vào trong lồng sắt. Vừa vào lồng sắt là một mảng đen nhánh, đưa tay không thấy được 5 ngón. Nhưng phía sau lại có một đạo tinh quang khiến cho toàn thân nàng sợ hãi. Nàng xoay người đi, thì thấy đôi mắt lạnh như băng không chớp nhìn chăm chú vào nàng. Xem ra là bị phát hiện. Nghệ Nhàn nhìn hồi lâu mới thấy được qua đường nét của đối phương là một nữ nhân, khí tức vô cùng bá đạo khiến nàng muốn ná thở, tựa như cảm giác huyễn thú long kia gợi cho nàng, khó trách toàn thân Ngân Bảo đại nhân lại run rẩy không ngừng. Nghệ Nhàn thấy hai tay hai chân nàng, cả vòng eo bị một sợi xích sắt lớn khóa lại, so với kiểu khóa trước kia của nàng thì khác biệt hoàn toàn. Nàng vỗ cánh, nhìn chằm chằm dây xích hồi lâu. Sợi dây xích quấn quanh một chỗ, từng vòng nối tiếp nhau, tựa như cái vòng chết không mở được. Với tình huống này, muốn thần không biết quỷ không hay tháo ra, đúng là quá khó khăn. Nghệ Nhàn chật vật xem sợi dây xích một lần, cảm thấy thứ đồ chơi này trừ phi lấy được chìa khóa, còn không... nàng cũng không mở được, chưa thấy qua khóa phức tạp như vậy. Nàng đang định từ lồng sắt bay ra, thì nghe thấy âm thanh nghiêm túc của vị quản sự kia, "trông chừng lồng sắt cẩn thận cho ta, đừng để cho bất cứ ai đến gần." "Dạ, Hà quản sự." "Các ngươi toàn bộ quay lưng lại, ta muốn kiểm tra đồ trong lồng sắt này." Các đệ tử thực sự toàn bộ quay lưng lại, tấm màn đen được kéo lên một chút. Nghệ Nhàn vỗ cánh, suýt chút đụng đầu vào thanh sắt, huyễn thú quyết cũng không phải cái gì cũng tốt, càng vội càng không thể chống tốt được hai tay. Đúng lúc khi tấm màn đen bị kéo lên, một bàn tay lớn mang theo vạt áo hơi khép lại che đi nàng để không bị vị quản sự kia phát hiện, Nghệ Nhàn ngẩng đầu lên nhìn qua kẽ hở ánh sáng nơi đầu ngón tay, nhìn rõ ràng nữ nhân đáng thương bị nhốt trong lồng, là một nữ nhân khiến người đau lòng, chân mày lá liễu cong cong, con ngươi lạnh lùng trong trẻo, khuôn mặt tái nhợt không khí huyết, hiển nhiên nữ nhân này cũng không tốt lắm. Bất quá cũng phải, bị nhốt trong lồng còn không thấy được gì, cho dù là ai cũng sẽ không thấy thoải mái. Quản sự liếc mắt nhìn nàng, "đừng nóng, rất nhanh sẽ đến." Nói xong, liền kéo tấm màn che xuống, bóng đen lần nữa phủ xuống, Nghệ Nhàn cảm giác bàn tay che nàng lại mở ra. Nghệ Nhàn lại thử một chút, liền theo khe hở lồng sắt chui ra ngoài, một hồi lâu mới khôi phục thành hình người. Nàng thở phào một cái, thật nguy hiểm. Nếu bị phát hiện, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì. "Không nói, lúc đầu ta còn thấy Tạ gia này bá đạo vô lý, nhưng không ngờ bọn họ thực sự cho chúng ta đi theo, đoạn đường này cũng không thấy con huyễn thú nào, thực sự là vui vẻ." "Cũng không hẳn, nếu không ta sẽ thực sự mất mạng khi đi đến đây." "Đến khi đó gặp phải huyễn thú cao cấp, chúng ta cứ định như vậy..." ... Nghệ Nhàn cũng từng có lúc ngây thơ như đám người kia, nhưng sau khi biết được sự lợi hại của huyễn thú cao cấp, nháy mắt liền bỏ đi du͙ƈ vọиɠ tham lam này. Huyễn thú cao cấp khiến con người nổi lên du͙ƈ vọиɠ, vị quản sự này cũng rất lợi hại, lợi dụng lòng người, chỉ nói dối vài câu đã có thể chơi được đám người kia, còn đổi thành nói tốt được giúp đỡ. Chợt có người chen qua, ôm lấy vai Nghệ Nhàn, đáng tiếc thân cao không đến. Tuy là nam nhân, lại chỉ có 1m7, hắn cười híp mắt nhìn xung quanh, hạ giọng hỏi "ê, ta thấy ngươi không nói gì, dọc đường đi biểu tình ngưng trọng, có phải ngươi phát hiện cái gì khác thường không?" Người này chính là người trước đó mời nàng đi rèn luyện chung, cũng là người đầu tiên đứng ra yêu cầu Tạ gia nói chuyện, nếu không có hắn dẫn đầu nhóm lần này.... đương nhiên cũng sẽ không có cục diện tiến thoái lưỡng nan trước mặt này.
Nghệ Nhàn liếc mắt nhìn hắn một cái, "ngươi có phát hiện các đệ tử Tạ gia đang vây quanh một cái lồng sắt không? ngươi đoán xem trong lồng sắt có cái gì?" Người kia quay đầu nhìn, bị Nghệ Nhàn đánh một cái quay lại. Nghệ Nhàn cười cắn răng nói, "nói không chừng là vũ khí bí mật Tạ gia dùng để dụ huyễn thú cao cấp, dù sao Tạ gia cũng có nghề bắt huyễn thú thâm niên. Đến lúc đó chúng ta đi phía trước sẽ thành bia đỡ cho bọn họ, ngươi cảm thấy chúng ta có thể sống được dưới sự công kích của huyễn thú cao cấp không? nếu như toàn bộ bị gϊếŧ, quyền nói chuyện lại nằm trong tay Tạ gia, bọn họ nói gì mà không đúng?" Nụ cười trên mặt người kia phút chốc không còn, "không lâu nữa sẽ đi sâu vào bên trong, sao bây giờ ngươi mới nói, quá muộn rồi?" Với cách nhìn của Nghệ Nhàn, không có chuyện muộn hay không, chỉ có thể cố gắng mà làm thôi. Trong bàn cờ này chỉ cần một con cờ đi lệch thì sẽ ảnh hưởng đến thế cục đằng sau, tựa như hiệu ứng con bướm, ngươi không thể đoán được con bướm bay đi đâu, đến cuối cùng ngươi cũng không biết mình sẽ ra sao, "nếu ngươi muốn ở đây chờ chết, thì ta không có gì nói nữa, tiếp tục giấc mơ bắt huyễn thú cao cấp đi." Qủa nhiên tính khí hài tử quá mạnh, bị Nghệ Nhàn kích như vậy, liền đỏ mặt. Đến cả như vây hắn cũng không lấy đại cục làm trọng, không dám lôi Nghệ Nhàn đứng đây cãi nhau một trận, "ngươi nói đi, có cách gì giải quyết không?" Nghệ Nhàn cùng rối bời, bọn họ nhân số không ít, còn đang mơ mộng, nếu bây giờ có một hai người nói sẽ không tin, đến khi đó sẽ bại lộ nàng, có thể sẽ bị quản sự Tạ gia lợi dụng, cái bù không đủ cho cái mất. "Ta thấy vị Hà quản sự kia rất vội vàng bắt bọn họ trong lồng sắt, chúng ta tìm cách kéo tấm màn trong lồng sắt lên, để thứ bên trong lồng sắt lộ ra, cản bọn họ đi sâu vào trong." "Là cách này sao?" "Hay là.... ngươi còn cách nào tốt hơn không?" Người này tưởng thật liền chăm chú suy nghĩ một chút, "không còn cách nào nữa, vậy trước trước tiên xem thứ Tạ gia vội vàng đem đi là cái gì. Ngươi đi?" Nghệ Nhàn trừng mắt nhìn, "ta là thiên cấp tứ giai quang linh phụ trợ, ngươi để cho một cái phụ trợ như ta đi vào vén tấm màn đen kia hả?" Người này hồ nghi nhìn Nghệ Nhàn, vẻ mặt không tin, "phụ trợ? một cái phụ trợ như người chạy đến huyễn thú cốc này làm gì, không lẽ đi chết? trước đó mời ngươi vô nhóm chúng ta thì không chịu. Bỏ đi, chờ chuyện này qua đi, chúng ta sẽ cùng nhau đi săn lần nữa." Nghệ Nhàn quyết đoán làm chưởng quỹ phất tay, không chút áp lực đem việc giao cho tiểu tử kia, ngược lại hắn cũng có năng lực tổ chức khởi nghĩa phản kháng, loại chuyện nhỏ này dễ như trở bàn tay. Qủa nhiên, đúng lúc bọn họ đang nghỉ ngơi. Người phía trước không biết vì sao đột nhiên đánh nhau. Hai người đánh nhau, hai người đến giúp, cái này vốn là đơn đả độc đấu, sau đó lại trở thành quần ẩu, ngược lại kỹ năng bay đầy trời, sơ ý một cái liền đánh trúng người qua đường, Nghệ Nhàn lại tìm một cái cây núp đằng sau, sợ kỹ năng không mắt bay đến -- thật đúng là bay đến. "Các ngươi làm gì vậy?" "Mau mau, tách bọn họ ra." "Tiểu tử ta nhịn ngươi lâu rồi, nếu không phải nể mặt tỷ tỷ ngươi, ta sẽ không đem theo ngươi, ngươi là một kẻ dung tục." ... Một đám người như nổi điên vọt đến, Nghệ Nhàn nhanh mắt nhìn thấy vị Hà quản sự vộ vàng chạy đến bên này, cũng may có nhiều người nên không chen tới được. Nghệ Nhàn lén triệu hồi tiểu mã phóng quang linh thanh tẩy, tất cả mọi người đều kêu rên, đến cả vị Hà quản sự cũng bị đánh chói mắt, nhìn cảnh này nhìn như một đám bà cô già vì nhìn thấy có hành sale liền vọt đến dành nhau mua. Tên tạo thành sự hỗn loạn này đang từng bước vọt đến lồng sắt, thuận tay kéo tấm màn đen lên, nào ngờ lại bị đệ tử Tạ gia chặn lại, hắn cảnh giác nói, "ngươi muốn làm gì?" Nghệ Nhàn thuận tay ném một cái lôi tủy ra, ngay phía sau lưng bọn họ, người kia không phòng bị, tấm màn đen bị lôi tủy đánh nát. Nữ nhân ngồi trong lồng sắt như tiểu thư khuê các đoan trang ngồi xem, nhìn bọn họ đánh nhau loạn xạ, tâm như chỉ thủy ánh mắt tựa như đang giễu cợt bọn họ. "Nữ nhân?" "Sao lại là nữ nhân?" "Nữ nhân này là ai? sao lại bị xích lại?" Hà quản sự biết là không ổn, liền lảo đảo xô ngã những người cản đường, hốt hoảng nổi giận nói, "ai cho ngươi kéo tấm màn này lên, còn không mau tìm một tấm màn khác che lại." Vị học viên của học viện Hải Thề liền hỏi, "Tạ gia các ngươi trăm phương ngàn kế mang theoe một cái lồng sắt vào huyễn thú cốc, có thể nói là cho huyễn thú cao cấp dùng, nhưng nàng là sao? các ngươi muốn che dấu cái gì?" Những người khác vẻ mặt khó hiểu, chỉ có Nghệ Nhàn hiểu rõ, thân phận nữ nhân này không đơn giản. Ngoại trừ vị Hà quản sự kia, toàn bộ người của Tạ gia người biết được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cho nên mới thấy, nữ nhân ngồi trong lồng sắt hẳn là mấu chốt của việc rèn luyện, còn là một thứ vũ khí bảo vệ cực tốt. Nhưng mà nhốt nữ nhân này thì có lợi ích gì? Nghệ Nhàn nghĩ mãi cũng không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ có thể im lặng nhìn tình hình phát triển. Hà quản sự lại đổi lại dáng vẻ nhiệt tình trước đó, dùng âm thanh cường ngạnh nói, "đây là chuyện của Tạ gia chúng ta, Tạ gia chúng ta bất quá chỉ đi cùng các vị vào trong này, săn huyễn thú cao cấp. Cũng không có nói là để các vị đây nhúng tay vào việc của Tạ gia." Vị học viên của học viện Hải Thề nói chung vẫn có đầu óc hơn, không bị vị Hà quản sự này đánh lạc hướng, hắn cười gằn một tiếng, "lộ ra bộ mặt thật rồi a, ngươi muốn lợi dụng chúng ta săn huyễn thú cao cấp, đúng là một chiêu cao minh 'bọ ngựa bắt ve hoàng tước tại hậu a', ngươi nghĩ chúng ta đều ngu sao?" Nghệ Nhàn ép âm thanh xuống nói giúp đám người kia, "để chúng ta đi phía trước, đệ tử Tạ gia các ngươi đi theo sau, nghĩ cách chờ huyễn thú cao cấp đến dụ chúng ta đi trước rồi làm bia chắn sống luôn a." "Phải, chúng ta đến khi đó làm sao mà trốn được?" "Thật quá đáng, uổng công vừa rồi ta còn tin bọn họ thực sự có tâm ý giúp chúng ta." Hà quản sự nhắm mắt, liền phân biệt được phương vị, một sơi lây leo như roi da đánh về phía Nghệ nhàn, Nghệ Nhàn vội thuấn di đến phía sau một tên khác, ngươi kia ngây ra, hơn nửa ngày mới phản ứng được là đánh về phía Nghệ Nhàn. Học viên Hải Thề vừa nghe liền sửng sốt, bọn họ vốn kéo dài thời gian không để cho mọi người đi vào sâu bên trong, không ngờ tới mục đích lại nhanh đạt được như vậy? những người kia đều trố mắt nhìn nhau, hiển nhiên Nghệ Nhàn cùng bọn họ giống nhau kỳ quái nhìn Hà quản sự đột nhiên thay đổi chủ ý thả bọn họ, bọn họ là cái bia thịt nhiều như vậy, sau khi về thì sẽ có vô số cái miệng. Tùy tiện lan truyền một cái cũng đủ để bôi xấu Tạ gia. Ngân Bảo đại nhân đột nhiên chi chi một tiếng thò đầu ra, "chạy mau, chạy mau --" Tình huống này chỉ xuất hiện khi huyễn thú long kia xuất hiện, Nghệ Nhàn không dám tin, chỗ này còn chưa đi sâu vào trong a, huyễn thú cao cấp sao lại chạy ra ngoài. Nhưng nàng cũng không kịp suy đoán, chứng minh nhanh chóng lướt qua nhiều loại phán đoán trong đầu, "mau chạy ra ngoài, huyễn thú cao cấp đến." Ngân Bảo đại nhân quấn lấy vài sợi tơ trên cổ tay Nghệ Nhàn, tiểu thân thể liền đong đưa bám theo nàng chạy đi. Sau đó nghe thấy tiếng chấn động ầm ầm, ngọn núi như muốn sập, cả mặt đất cũng rung chuyển. Chỉ nghe thôi cũng biết dáng người huyễn thú cao cấp này khổ người không nhỏ. Đám người kia huyễn thú cao cấp tới liền chạy loạn xạ, dù có người hô hào trật tự nhưng nghe được động tĩnh kia, sinh tử trước mặt, ai còn quản được nhiều như vậy. Nghệ Nhàn cũng không quản được những người khác, vì nàng đang trốn chạy lại bị Hà quản sự kia túm chân. Đại khái là hận nàng phá chuyện tốt của Tạ gia, Hà quản sự liền chặn đường chạy của nàng, nếu không phải Ngân Bảo đại nhân dùng tơ nhện quấn chặt cổ tay nàng, nàng sợ là bị dây leo đâm thủng người đầy máu. "Hay cho tên tiểu tử ngươi, dám làm hư đại sự của ta." "Mắt ngươi làm sao thấy được?" Hai mắt đều nhắm chặt, cư nhiên chỉ dùng âm thanh cũng bắt được nàng, Nghệ Nhàn chỉ muốn nói là nàng không may, còn không thì Hà quản sự này thực sự lợi hại, làm chưởng quỹ vung tay mặc kệ thực sự là không thể làm được. Nghệ Nhàn thấy dây leo trong rừng giống nhau, giương nanh múa vuốt, nàng kêu to, "mấy tên học viên Hải Thệ, các ngươi còn không nhanh đến hỗ trợ?" Mấy người kia còn định tản ra, nhưng không có hiệu quả gì, vừa nghe thấy Nghệ Nhàn kêu, 5 người vội vàng chạy đến cứu nàng, "hắn chỉ là một cái phụ trợ, ngươi còn dám đánh, có bản lĩnh thì đánh với ta a." Hà quản sự, "vậy thì cho các ngươi chết chung luôn." Dây leo của nàng như vòi bạch tuộc, một người đối phó đã mệt, huống chỉ là dây leo đếm không hết. Nghệ Nhàn thấy bọn hạ gần bị hạ, không đến giúp thì chính là đem mạng bọn họ ném đi. Trong cánh rừng này, đối với mộc linh ngự thú sư đơn giản chỉ là trợ lực, Nghệ Nhàn không chút do dự phóng lôi tủy, lôi tủy vù vù đánh nát vài cái dây leo. 5 người bị trói thành một cục trợn mắt há mồm nhìn, "đây là phụ trợ?" Nghệ Nhàn tháo dây leo trói bọn họ, nắm lại một người nói, "ngươi không phải hỏa linh ngự thú sư sao? sợ cái gì? phóng hỏa a." Nếu là Đoan Mộc Nhã ở đây, nhất định sẽ ném hỏa long, đốt trụi cánh rừng này, còn dặp lửa thì để sau rồi nói. Hà quản sự, "hảo tiểu tử, thâm tàng bất lộ, còn là một cái song linh căn ngự thú sư." Nghệ Nhàn hai tay vừa súc quang linh vừa súc lôi linh, Ngân Bảo đại nhân giúp nàng kéo dài thời gian, liên tục phóng trùy tam giác cùng tơ nhện, còn có thổ khiên cứng rắn, tiểu mã phối hợp cùng Ngân Bảo đại nhân lắc trái lắc phải chợt hiện, phóng quang đến nỗi mắt của mấy người kia cũng sắp mù. "Đệch, không phải nói là phụ trợ sao? sao lại có thổ linh huyễn thú?" "Quang linh này muốn hại chết ta rồi." "Các ngươi có cảm thấy quá im lặng không?" 5 người híp mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy đám đệ tử Tạ gia canh lồng sắt bị một con bạch hổ khổng lồ cắn chết, con bạch hổ khổng lồ tựa như đi vào chỗ không người, đem từng đệ tử Tạ gia hành hạ tới chết. Theo lý mà nói đây là một chuyện vui đáng để kể, nhưng 5 người nhìn thấy đệ tử Tạ gia bị gϊếŧ chết, bọn họ cũng sợ là trốn không thoát được?! Nghệ Nhàn tức giận, "các ngươi có phải bị choáng rồi không? sao còn chưa động thủ?"5 người liền thu hồi ánh mắt, sau đó lại nhìn tới, "ah, kỳ quái, nữ nhân trong lồng sắt nàng đứng dậy." Vừa nói ra, Hà quản sự liền dừng công kích, vừa xong thì quang lôi vũ rơi lên người nàng, toàn thân nàng run rẩy, cảm giác tê dại bị lôi đánh, chân nàng chợt mềm nhũn, liền đỡ một cái cây, "nợ này, Tạ gia nhất định sẽ tìm ngươi đòi lại." Nói xong, liếc nhìn bạch hổ khổng lồ cùng nữ nhân kia, sau đó xoay người rời đi. Bạch hổ liên tiếp dùng đầu đâm vào lồng sắt, đâm cả buổi cũng không mở được. Nữ nhân trong lồng vươn tay sờ cái đầu bị thương của nó, đáy mắt hiện lên đau lòng, "đi mau, bọn họ muốn bắt ngươi về." Bạch hổ khổng lồ lại làm một việc khiến mọi người không dám tin, nó đem lồng sắt để lên lưng, gặp người gϊếŧ người, bất kỳ ai cản trở nó đều là chướng ngại phải hủy diệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]