Âu Dương An, Âu DươngTĩnh ở Phủ tướng quân nhưng không ở phòng nhỏ nơi hậu viện nữa, Âu Dương Ngự vì bọn họ an bài một tiểu viện độc lập. Phong cảnh nơi đây rất đẹp, có vườn hoa, chim chóc. Âu Dương Tĩnh đặt tên là Mộng Uyển.
Trong Phủ tướng quân mọi gia đinh lão bộc đều vì sự trở về của anh em ÂuDương Tĩnh mà kinh hoàng, nhất là những người đã từng khi dễ bọn họ.Nhưng Âu Dương Tĩnh luôn cười tủm tỉm, dáng vẻ vô hại. Mà Âu Dương Ancũng thản nhiên, xem ra cũng không giống người mang thù. Sau mấy ngày lo lắng đề phòng, bọn họ cũng đã bình thường trở lại.
"Tĩnh nhi,muội muốn làm thế nào?" Âu Dương An cùng em gái đi dạo trong viện, phíasau, Bạch Hổ ở cách đó không xa lười biếng nằm phơi nắng.
Âu Dương Tĩnh mỉm cười, bàn tay chỉ vào bồn hoa đang nở rộ, nghiêng đầu với đại ca nói:
"Ca, huynh nói đóa hoa kia, liệu nó có chết không?"
Âu Dương An lắc lắc đầu, đương nhiên không biết.
"Nếu muội nhổ tận gốc nó lên, cắt hết rễ đi thì sao?" Âu Dương Tĩnh cười,tay áo màu hồng nhạt giơ lên, cây hoa tươi tốt lập tức bị nhấc lên cảgốc lẫn rễ, vung tay một cái, đám rễ cây dính bùn lập tức biến thànhmảnh vụn.
Âu Dương An buồn cười, nếu thế đương nhiên sẽ không sống.
Bạch Hổ cũng mở to mắt nhìn nàng một cái, haiz, thật sự là ngoan độc.
"Cho nên ——" Âu Dương Tĩnh cười đến sáng lạn: "Muội sẽ làm cho Tướng quânPhu nhân bọn họ từng chút từng chút một nhìn thấy chính mình suy bại đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-nu-vuong/53889/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.