"Phụ thân?"
Vẻmặt Âu Dương An trở nên mê mang, Tĩnh nhi nếu không nhắc đến cha, cậucũng quên mất bọn họ vốn vẫn có cha. Lần cuối cùng gặp phụ thân là khichúng được bốn tuổi, con người cao lớn lạnh nhạt đó quét mắt liếc nhìnbọn chúng một cái rồi dời đi.
"Ca, phụ thân không thích chúng ta sao?"
Âu Dương Tĩnh sau khi tỉnh lại đã nói với Âu Dương An rằng nàng đã khôngcòn nhớ rõ những chuyện trước kia. Có điều nhìn thấy vẻ mặt bây giờ củaÂu Dương An, chỉ sợ Tướng quân kia cũng không phải người tốt.
Âu Dương An lau mặt, hướng về Âu Dương Tĩnh nở nụ cười:
"Ừm, đã ba năm rồi phụ thân không về. Có điều huynh tin tưởng người rấtnhanh sẽ trở về gặp chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ không còn phảikhông có quần áo mặc, không có cơm ăn......" Vẻ mặt của cậu mangtheo chờ mong. Có lẽ lời này là để an ủi nàng, cũng là đang an ủi chínhmình.
Âu Dương Tĩnh không nói lời nào. Nàng đã hiểu, xem ra nếubọn họ muốn thay đổi tình hình bây giờ thì phải dựa vào chính mình thôi.
......
Cứ như vậy đói khổ rét mướt qua một mùa, rốt cuộc cũng đón được bầu trời trong sáng.
Tuyết qua đi, không khí tươi mát. Ánh mặt trời chiếu rọi, tất cả đều nhu hòa như thế.
"Tĩnh nhi, chúng ta đi chơi đi." Âu Dương An chạy về phía Âu Dương Tĩnh nói.
Âu Dương Tĩnh để mặc cho bàn tay nhỏ bé của cậu nắm lấy tay mình. Vết sưng đỏ trên mặt đã sớm lặn mất. Lộ ra khuôn mặt chân thực của nàng, quảnhiên cùng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-nu-vuong/53872/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.