"Bảo vệ tốt chínhmình." Ma Sát nhìn Âu Dương Thấm thật sâu, liếc mắt một cái dường nhưmuốn nàng vĩnh viễn khắc vào đáy lòng mình. Sau đó dứt khoát xoay người, thi triển khinh công hướng về phía trước nhanh chóng chạy đi.
Tử Nguyệt bảo kiếm lập tức tìm ra phương hướng của hắn, hướng tới phíatrước đuổi sát. Âu Dương Thấm núp trên nhánh cây, cắn khăn tay nhìn bóng dáng Tử Nguyệt kiếm đuổi theo Ma Sát biến mất. Mà lời nói cuối cùng kia của Ma Sát lại cứ ở trong đầu nàng tiêu tán không được. Sau một lúclâu, khẳng định Tử Nguyệt bảo kiếm sẽ không quay lại. Âu Dương Thấm mớicẩn thận bò xuống khỏi nhánh cây, mắt nhìn phía sau, nàng không thể đểcho Âu Dương Tĩnh đuổi theo được. Bây giờ mình không phải là đối thủ của nàng ta, nàng nhất định phải trở nên mạnh mẽ, nhất định phải trở về báo thù.
"Ma Sát, nhất định phải sống đó." Nhìn về hướng Ma Sátbiến mất thật lâu, nàng dứt khoát quay đầu. Chuyển một hướng khác đàotẩu.
Nửa nén hương sau, Âu Dương An đánh xe ngựa lại đó, phát hiện con đường phía trước không còn thích hợp cho xe ngựa đi qua nữa.
"Tĩnh nhi, con đường phía trước xe ngựa không qua được." Âu Dương An dừng xe, quay đầu nói với em gái.
"Xuống xe đi, chúng ta đi bộ." Âu Dương Tĩnh đáp, một bên vén màn xe cùng Sở Ly La từ trong bước ra ngoài.
Ba người một hổ, bỏ xe ngựa lại đi bộ. Đứng ở bốn phía Thanh Sơn, Âu Dương Tĩnh híp mắt, dùng ý thức cảm thụ Tử Nguyệt kiếm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-nu-vuong/1961506/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.