Dù Diệp Thanh Vũ ra bộ không để ý tới, nhưng Tưởng Tiểu Hàm lại làm bộ tận tình khuyên bảo, vẫn tiếp tục thuyết giáo.
“Thuở nhỏ chúng ta là hàng xóm, ta biết ngươi trước kia là một đứa trẻ giỏi giang, từng giúp đỡ ta rất nhiều, nhưng chúng ta giờ đã không còn là trẻ con nữa. Ta sẽ không vì ngươi giúp ta lấy mấy quả trứng chim mà hân hoan nhảy múa, ngươi cũng chẳng cần phải làm thế để gây sự chú ý của ta. Sự thực là, Diệp Thanh Vũ, vì nhớ chuyện chúng ta từng là hàng xóm với nhau, ta mới khuyên ngươi một câu, không nên trêu chọc những người mà ngươi không chọc vào nổi.”
“Ta sao? Ta làm ngươi phải chú ý sao?” Diệp Thanh Vũ cười ha hả, tự giễu trong lòng, “ngươi từ nơi nào tới đây mà tự tin như vậy?”
Không nói gì, Diệp Thanh Vũ đi vượt qua Tưởng Tiểu Hàm, tiến về phía khảo thí.
Tưởng Tiểu Hàm biến sắc, nghĩ hắn vì thẹn quá mà hóa giận, chỉ thương cảm thở dài. “Ta biết, có lẽ đã góp ý quá thẳng thắn khiến lời nói động chạm tới tự ái của ngươi, nhưng vì ta thực muốn tốt cho ngươi. Từ ngày ngươi thất bại, ta và ngươi đã không đứng chung một thế giới nữa rồi.”
Diệp Thanh Vũ không hề quay đầu lại. Hắn đi thẳng tới vị chủ khảo. “Hiện giờ ta đã có thể tham gia khảo hạch chưa?”
Tên chủ khảo vẫn giữ dáng vẻ ung dung, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cười híp mắt rồi mới nói. “Ngươi không thấy những người đang đứng quanh trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thien-than-de/2170990/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.