"Em nghĩ rồi, em cũng rất thích điện hạ...... Muốn ở bên nhau với điện hạ. Điện hạ có thể đáp ứng em vài yêu cầu được không? Nếu điện hạ đồng ý, chúng ta có thể... thử ở bên nhau." Lý Ngư đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Tuy rằng cậu đôi khi không được tự nhiên, đối diện với người mình thích cũng sẽ ngại ngùng nhưng tính cách thẳng thắn cũng là một ưu điểm nho nhỏ của cậu.
Thật ra cũng là do cái kỹ năng biến hình xui xẻo kia kích thích cậu, mỗi ngày chỉ được một canh giờ, cũng không thể cứ ngại ngùng mãi được. Cho nên muốn gì thì cứ đề xuất thẳng vấn đề ra, nhất trí thì có thể thuận lợi nói chuyện yêu đương rồi!
Nhớ đến Cảnh Vương quan tâm chăm sóc mình, Lý Ngư bỗng tin vào bản thân một cách khó giải thích. Cậu giơ tờ giấy đầy chữ lên để Cảnh Vương không bỏ sót.
"Ba điều quy tắc" này cậu đã sửa đi sửa lại rất nhiều lần. Cảnh Vương đã dạy cậu chữ, lần này Lý Ngư cố gắng không sai chính tả, đồng thời cố giữ tờ giấy sạch sẽ. Tuy dùng để "đàm phán" yêu cầu, cậu cũng viết một nghiêm túc và cách chân thành nhất.
Còn Cảnh Vương thì chỉ nghe được mỗi chữ "thích" Lý Ngư nói thôi đã mở cờ trong lòng rồi. Tuy rằng Cá Nhỏ muốn, không phải hắn muốn, nhưng việc này cũng không thể vội được. Đừng nói tới "Ba điều quy ước" kia, dù cho đó có là 30 điều, 300 điều thì hắn cũng đồng ý.
Cảnh Vương vươn tay, hắn nắm lấy ngón tay không cẩn thận dính phải mực của Lý Ngư, nhẹ nhàng vuốt ve rồi lau sạch vết mực.
Động tác nhỏ này thôi cũng khiến cho Lý Ngư đột nhiên cảm thấy ấm áp. Ngón tay được cẩn thận chăm sóc thử gãi nhẹ lòng bàn tay Cảnh Vương. Lý Ngư lấy dũng khí, nắm chặt tay Cảnh Vương, mỉm cười nhìn hắn.
Cảnh Vương cũng đã xác nhận đi xác nhận lại rất nhiều lần rằng bé cá sẽ không giận hắn rồi bỏ chạy nữa. Tuy trên xe ngựa hắn đã cảm thấy như vậy rồi nhưng khi lời được nói ra hắn vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
Lẽ nào hắn cũng "Lo được lo mất" sao?
Cảnh Vương bật cười, vỗ vỗ tay Lý Ngư rồi mới nhận lấy tờ giấy.
Lọt vào mắt hắn là dòng chữ đầu tiên: Không giữ Lý Ngư ở qua đêm.
Cảnh Vương: "......"
Cảnh Vương nhíu mày, Cá Nhỏ chấp nhận hắn rồi mà vẫn không chịu hút tinh hắn á?
Bản thân hắn thì không sao nhưng nó có ảnh hưởng tới Cá Nhỏ không? Trong sách tu tiên cổ đều nói rằng cần phải chăm chỉ, còn bé cá này...... Xin lỗi chứ hắn nói thẳng, đúng là bé toàn ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới. (lười :)))
Lý Ngư sợ hắn nghĩ rằng mình đang làm bộ làm tịch, vội vàng giải thích: "Cũng không phải là không thể làm, chỉ là cần phải chờ đến lúc thích hợp......"
Cậu cảm thấy ngạc nhiên vì những gì mình vừa mới nói, lập tức ngậm miệng, hai má đỏ bừng chớp mắt giả ngu.
Hóa ra là vậy, Cảnh Vương lập tức ngầm hiểu: Thì ra cũng không phải hoàn toàn là không thể......
"Không phải, em nói không được là không được!" Lý Ngư chơi xấu muốn đoạt lại tờ giấy: "Nếu điện hạ không đáp ứng được, vậy chúng ta cũng không cần ở bên nhau."
Cảnh Vương: "......"
Cảnh Vương nghe cậu nói "Chúng ta" thì trong lòng rung động, vội vàng giật lại tờ giấy. Tuy hắn có chút tiếc nuối khi không thể hút tinh nhưng nếu như không có Cá Nhỏ vậy thì còn hút gì nữa!
Lý Ngư bí mật làm động tác chiến thắng ở chỗ hắn không nhìn thấy. Ai cũng bảo rằng làm nũng với bạn trai rất hữu dụng, xem ra là đúng thế thật.
Cảnh Vương đồng ý điều đầu tiên. Hắn nhìn xuống tiếp, điều thứ hai là: Không hỏi Lý Ngư đi đâu.
Điều này chỉ cần Cảnh Vương nghĩ chút thôi là đã hiểu ra rồi. Cá Nhỏ hình như chỉ có thể biến thành người trong vòng một canh giờ, mỗi lần cậu giải thích nguyên nhân "biến mất" với hắn, hắn nghe Cá Nhỏ lần nào cũng mượn đủ thể loại lý do kỳ quái trên đời, giả đến không thể giả hơn, Cảnh Vương cũng không đành lòng vạch trần.
Không muốn hắn hỏi, chắc là Cá Nhỏ không muốn tìm cớ nữa rồi, quá mệt não mà giấu diếm thì cũng chẳng dễ dàng.
Cảnh Vương gật đầu, coi như là đồng ý điều này rồi hắn đọc điều cuối cùng: Không tức giận với Lý Ngư.
Cảnh Vương cười, bé cá nghĩ nhiều rồi, hắn đã bao giờ tức giận với bé đâu?
Cảnh Vương đồng ý tất.
Lý Ngư giảo hoạt nói: "Còn một điều nữa, trước kia điện hạ từng nói ngài sẽ không có thị thiếp, vậy sau này ngài vẫn tiếp tục giữ vậy được không?"
Trong nguyên tác, Cảnh Vương không phải là người thiếu quyết đoán, nhưng tình tiết trong nguyên tác đã bị thay đổi loạn tùng phèo, Sở Yến Vũ là hắc liên hoa vậy chẳng may Cảnh Vương cũng trở thành kẻ không chung thủy thì sao?
Mặc dù khả năng không lớn nhưng Lý Ngư CỰC KỲ không mong muốn loại chuyện như vậy sẽ xảy ra, hơn nữa cậu sẽ rất nhẫn tâm, nếu như Cảnh Vương dám can đảm ngoại tình, cậu sẽ chia tay luôn!
Nhưng cậu không viết lời này ra, vì Cảnh Vương có ý với mình, lại còn khắc cả vào tường phủ Cảnh Vương, Lý Ngư cảm thấy không cần viết lần nữa, chiếm mất ba điều quy ước của cậu.
Cho nên thật ra là hắn được lợi đấy chứ.
Cảnh Vương không hề do dự gật đầu.
"Vậy điện hạ ơi, ngài hãy nhớ kĩ những điều này nhé." Lý Ngư cười hì hì nói, "Điện hạ có thể làm được không?"
Cảnh Vương gần đầu lần nữa, trả giấy lại cho Lý Ngư rồi hắn ra bàn lấy giấy bút.
Lý Ngư cũng đi qua, xoắn tay áo lên, tự giác mài mực cho .
Cảnh Vương ngẩng đầu nhìn Lý Ngư một cái. Hắn suy nghĩ đến năng lực lí giải của bé cá nhỏ này rồi cười viết một bài vè:
Qua đêm nghe theo em,
Đi ở tùy ý em,
Với em không tức giận,
Kiếp này chỉ yêu em.
Lý Ngư ngơ ngác, nhanh như chớp vứt thỏi mực sang một bên. Điện hạ khéo quá đi, đặc biệt là câu cuối cùng!
Đều nhớ kĩ hết rồi giờ có nên ôm ấp hôn hít nâng cao cao không?
Lý Ngư la lên rồi nhào tới.
Cảnh Vương giật mình đỡ được cậu, hai người tràn đầy tình tứ, đôi môi dán lại gần nhau.
Hiện tại cậu không còn suy nghĩ được gì hết, chỉ muốn dành tất cả sự dịu dàng cùng nhiệt tình vốn có vùi sâu vào nụ hôn. Muốn biến đối phương thành người của mình, muốn biến đối phương với mình hoà làm một.
Cảnh Vương cảm thấy có gì đó lướt nhanh qua môi hắn. Mở mắt ra Cá Nhỏ đang nhìn hắn cười tinh nghịch.
"...... Còn đau không?" Lý Ngư vuốt nhẹ môi hắn.
Trước kia hiểu nhầm loạn lên, Lý Ngư từng cắn môi Cảnh Vương, giờ cậu rất muốn bồi thường.
Thật ra cái đó đó cũng rất có tư vị, bé cá cưng tò mò, dù sao đã là bạn trai mình rồi, hôn lưỡi cũng rất bình thường mà.
Cảnh Vương nhận ra ý tứ của cậu, kích động ôm lấy Lý Ngư.
Lý Ngư:!!!
Đậu má, em em em chỉ muốn hôn lưỡi thôi, ngài đang muốn làng gì vậy?
Lý Ngư kinh hồn táng đảm, chỉ sợ Cảnh Vương mới vừa bàn xong điều kiện đã vi phạm. Nhưng Cảnh Vương chỉ ôm chặt cậu một lúc rồi cẩn thận đặt cậu lên bàn, sau đó hắn đưa mặt lại gần hôn cậu một cái.
Lý Ngư: "......"
Lý Ngư cực kỳ vui vẻ vui vẻ đáp lại. Khi hôn cậu mới chợt nhận ra Cảnh Vương cao hơn cậu không hề ít. Vốn ban đầu khi hôn cậu toàn phải ngẩng đầu lên đáp lại, không thoải mái lắm, nhưng khi được đặt lên trên bàn nhìn thẳng, như thế như vậy nhẹ nhàng nhiều.
Cảnh Vương muốn cậu có thể dễ chịu hơn chút......
Lý Ngư hiểu ra, người này bình thường rất ít nói, có khi để hiểu được ý của đối phương, cậu phải suy đoán rất nhiều, nhưng thường thường vẫn là đoán sai. Dẫu vậy sự cưng chiều của Cảnh Vương dành cho cậu lại chưa từng thay đổi.
Lý Ngư vừa ấm ấp vừa cảm động. Cậu ôm chặt lấy cổ đối phương, vui vẻ hôn lại đối phương, rất nhanh cậu đã bị sự dịu dàng ấy bao chùm.
Lý Ngư giống hệt như con koala, lười biếng nằm ườn lên người Cảnh Vương, Cảnh Vương đưa cho cậu một tấm vải vàng óng.
Lý Ngư mở mắt nhìn qua một cái, hóa ra là chiếu thư hoàng đế muốn Cảnh Vương đến Công bộ nhận chức.
Lý Ngư kinh ngạc, cậu nhớ trong nguyên tác đúng là có đoạn này nhưng nó mãi tít về sau cơ. Lúc đấy Cảnh Vương tranh chấp với Lục hoàng tử, chính thức vào triều từ khi vào Công bộ, nhưng bây giờ Lục hoàng tử còn dưỡng thương cơ mà.
Theo cậu thấy Cảnh Vương hình như vẫn không có ý tranh vị. Lý Ngư nhận ra có lẽ đây chỉ là hoàng đế đơn phương coi trọng Cảnh Vương thôi.
Cảnh Vương sẽ không xảy ra quá nhiều chuyện không may, cậu cũng sẽ thử giúp Cảnh Vương.
"Đây là chuyện tốt, chúc mừng điện hạ."
Lý Ngư cười nói, đồng thời cậu cũng khó hiểu vì sao Cảnh Vương lại cho cậu xem chiếu thư.
Cảnh Vương không vui khi vừa mới đính ước với Cá Nhỏ đã bị bắt đi lính: "......"
Chỉ là ta không thể bên em nhiều hơn, Cảnh Vương không nói nên lời.
Lý Ngư ngẫm nghĩ, đại khái cậu đã hiểu đuợc ý hắn, cười nói: "Điện hạ vừa mới nhậm chức nên phải làm thật chăm chỉ nhé, em sẽ không đi đâu đâu, sẽ chỉ ở trong phủ chờ ngài về thôi. Đợi đến khi nào trả lương......bổng lộc tháng thì điện hạ mua quà cho em nha."
Đây đều chỉ là lời Lý Ngư dùng để cổ vũ thôi. Cậu tưởng tượng mình là một nam sinh nhỏ, mỗi ngày mình đều sẽ tiễn bạn trai đi làm rồi tự cổ vũ bản thân ở nhà trông nhà.
Dù sao thì con người ngoại trừ yêu đương ra thì còn nhiều chuyện muốn làm lắn. Bây giờ Cảnh Vương đang làm ban sai ở Công bộ. Sau này nếu như hắn đoạt vị lên làm hoàng đế thì việc hắn bận sẽ là việc của quốc gia.
Ai như cậu, ngoại trừ làm nhiệm vụ, làm pet cá có mỗi một việc là nhàn nhã bơi mỗi ngày thì chẳng khác nào là đã bước vào cuộc sống dưỡng lão về già.
Nhưng cậu mới chỉ có mười tám mà.
Lý Ngư sờ sờ mũi, nếu không hay là cậu lấy một chút nhiệt huyết dư thừa đi làm hộp cơm tình yêu cho bạn tại đi?
Có Cá Nhỏ cổ vũ, Cảnh Vương xốc lại tinh thần, bắt đầu mỗi ngày đúng giờ tới nha môn Công bộ báo cáo.
Công bộ, là một bộ trong Lục bộ, chuyên quản lí thủy lợi và xây dựng kiến trúc.
Cân nhắc đến chuyện Cảnh Vương không tiện nói chuyện, hoàng đế giao cho Cảnh Vương một nhiệm vụ, đó là phụ trách tu sửa Chung Tụy Cung bị phá hủy.
Vốn Chung Tụy Cung có bản vẽ tồn kho, chỉ cần chiếu theo là có thể sửa, không dễ mắc lỗi. Cảnh Vương trong người có vương vị, tính hắn lại có thể dễ dàng áp chế người khác, chỉ là hoàng đế vẫn lo Cảnh Vương lần đầu làm ban sai, không ứng phó được nên tìm người giúp đỡ Cảnh Vương. Công bộ thị lang Trịnh Kinh là người có tài, đã sớm nhận được chỉ thị của hoàng đế, y bất cứ lúc nào cũng có thể trợ giúp Cảnh Vương.
Hoàng đế sắp xếp như thế hệt như thả Cảnh Vương vào nước.
Sau khi Cảnh Vương tới nha môn Công bộ thì đặt một bao lớn mình mang theo xuống.
Thị lang Trịnh Kinh cười bước đến hành lễ. Trịnh Kinh đã sớm nghe qua đại danh của Cảnh Vương, y muốn tạo quan hệ với Cảnh Vương nên tò mò hỏi: "Cảnh Vương điện hạ mang cái gì đến vậy?"
Mặc dù Vương Hỉ hay theo Cảnh Vương nhưng theo quy định ông không thể vào công đường. Cảnh Vương tự mình nhấc bút trên bàn, bình tĩnh viết: "Cơm trưa."
Trịnh Kinh: "......"
Trịnh Kinh cười mỉa, hóa ra là cơm trưa của vương gia. Cái bọc này so với chậu rửa bát còn to hơn, không biết nó là loại cơm trưa gì vậy.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Cảnh Vương, Trịnh Kinh biết tính tình Cảnh Vương cô lãnh, chắc là không muốn nghe y hỏi nữa. Vì vậy dù Trịnh đại nhân vẫn đầy nghi hoặc nhưng vẫn không hỏi thêm nửa câu.
Cảnh Vương viết xong hai chữ "Cơm trưa" thì dừng một chút nhưng Trịnh Kinh lại không hỏi nữa. Cảnh Vương hơi buồn bực, hắn dùng kiểu chữ lớn hơn viết dưới chữ "Cơm trưa" một hàng chữ, nghiêm túc viết từng chữ một: "Bạn trai làm."
Trịnh Kinh: "............"
Trịnh Kinh gian nan nói: "Bạn trai?"
Cảnh Vương gật đầu.
Đây là ngôn ngữ địa phương ở quê Lý Ngư mà cậu đã nói cho hắn.
Tiểu Ngư nói, những người yêu nhau, ở bên nhau giống như bọn họ thì đuợc gọi là "Yêu đương". Bé cá là " bạn trai" của hắn mà hắn cũng là "bạn trai" của Cá Nhỏ.
Cảnh Vương thích cách xưng hô này. Hắn đoán quê nhà của cá chép tinh hẳn là tòa núi tiên nào đó, Tiểu Ngư coi hắn là người trong nhà, Cảnh Vương rất ấm lòng.
Sau khi Trịnh Kinh suy nghĩ lúc lâu mà vẫn chẳng hiểu bạn trai là nói cái gì, y chỉ đành phải xin Cảnh Vương giải đáp: "Xin hỏi điện hạ, bạn trai là có ý gì?"
Cảnh Vương liếc y một cái, núi tiên cá chép tinh trụ ở thì sao mà Trịnh Kinh biết được, nhưng Cảnh Vương lại có cách giải thích khác.
Dù gì cũng là Cá Nhỏ mà, Cảnh Vương viết: "Là vương phi tương lai."
Sắc mặt Trịnh Kinh biến đổi hết lần này sang lần khác, Cảnh Vương có vương phi sao, sao y chưa từng nghe qua vậy?
Ồ, là vương phi tương lai...... Dù sao cũng dễ hiểu hơn so với từ bạn trai kia, y -- nên trả lời sao giờ?
Trịnh Kinh lắp bắp nói: "Vậy...... Chúc mừng điện hạ."
Lúc này Cảnh Vương mới vừa lòng gật đầu.
Trịnh Kinh lặng lẽ lau mồ hôi, y lại thấy Cảnh Vương móc ra một vật từ ống tay áo to rộng rồi đặt lên bàn.
Đây là một cái bình đựng nước trong suốt, bên trong có một con cá bạc đang vui vẻ bơi qua bơi lội.
Trịnh Kinh: "......"
Trong lúc nhất thời Trịnh Kinh cho rằng mình nhìn nhầm rồi. Y nuốt một ngụm nước, không xác định hỏi: "Điện hạ mang theo cẩm lý à?"
Cảnh Vương kiêu ngạo viết: "Cá cưng của bổn Vương."
Trịnh Kinh: "......"
Trịnh Kinh không thể nghĩ ra được sao lại có người lại mang thú cưng đi chấm công chứ.
Tới khi y nhìn thấy Cảnh Vương tự cầm hộp dương chi bạch ngọc đựng thức ăn cho cá, đút cho cá ăn thì Trịnh Kinh hoàn toàn cạn lời rồi.
Lúc này Lý Người đang gặm bánh hoa đào cũng đang gào thét trong lòng: Đúng là quỷ vô liêm sỉ mà, cái gì mà đưa bạn trai đi làm chứ, tên đáng ghét này sao đi làm còn bê cá theo hả!?
Nói là nam sinh nhỏ ở nhà trông nhà đâu rồi?
Lúc thành người thì nói chuyện yêu đương, chuẩn bị cơm tình yêu còn lúc là cá thì phải đi làm cùng, hu hu hu, cuộc sống dưỡng lão mà cậu nghĩ tới đâu rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]