Chương trước
Chương sau
Trước mắt bây giờ không phải là lúc so đo về đống hỗn loạn này—— Lý Ngư vội vàng dừng lại tất cả những suy nghĩ lệch lạc, tập trung xem bước kế tiếp của nhiệm vụ chính "Chấn hưng".

Bước tiếp theo: "Gắn bó keo sơn" với bạo quân.

Gợi ý: Không.

Lý Ngư vừa mới không muốn khôn vặt, muốn nghiêm túc mau chóng làm xong nhiệm vụ chính, kết quả khi thấy nhiệm vụ đổi mới: "......"

Hệ thống mày ra đây, đảm bảo tao không đánh chết mày!

Lý Ngư chỉ có thể tự lừa mình "Phong hoa tuyết nguyệt" thành uống rượu, thế " Gắn bó keo sơn" là muốn thế nào, hai người họ ngay cả tình yêu trong sáng còn chưa bắt đầu trải nghiệm!

Huống hồ nhiệm vụ chính này cũng có phân ra vài bước, bây giờ là "Gắn bó keo sơn", vậy bước sau còn muốn cậu làm sao bây giờ?

Lý Ngư mắt giật giật, cậu luôn cảm thấy loại phát triển này không phải là dấu hiệu tốt, cái "Gắn bó keo sơn" này...... hay là cứ chờ thêm một thời gian đi.

Lý Ngư hệt như lửa cháy phải đuôi vội vàng chạy ra ngoài.

Khi cậu ở trong hệ thống, thân cá bên ngoài sẽ mất đi tri giác trong một thời gian ngắn. Đến khi linh hồn Lý Ngư trở về, cậu liền đối mặt với khuôn mặt nam nhân tuấn tú được phóng đại.

Cảnh Vương nói mình có chuyện gấp nên trở về trước thế mà giờ lại đang cầm hộp ngọc chuẩn bị cho cá ăn.

Lý Ngư: "......"

Mới nãy trong xe ngựa hôn tới hôn lui không cảm thấy gì, giờ đột nhiên thấy người mình thích, cá lại hơi thẹn thùng!

Khi cậu thẹn thùng, đầu và vây cậu cùng lúc tắt điện, thân cá " viu" một cái chìm xuống đáy nước.

Cảnh Vương vội duỗi tay muốn đỡ cá.

Lý Ngư ngơ ngác nhìn hắn, lòng mềm như nước xuân được gió thổi lăn tăn, tạo nên từng cơn sóng vui mừng gợn từng đợt. Khó trách trước kia cậu thế nào cũng thấy người này sao thuận mắt thế, hóa ra là cậu cũng thích hắn!

...... Cảm giác này, chắc chắn là thích.

Lý Ngư bỗng nhiên giật mình nhảy dựng lên, bơi hai vòng tại chỗ, sau đó chui vào trong hang động giả, chỉ lộ ra chóp đuôi. Tốc độ này, so lúc cậu chạy trốn khi giận dỗi còn nhanh hơn.

May thay trên người cá được bọc một lớp vảy, nếu không có khi còn nhìn thấy được cả một con cá hồng.

Cá lại trốn trong hang giả, Cảnh Vương có chút lo lắng. Hắn sợ cá không cẩn thận bị kẹt, hoặc là cá lại giận hắn.

Hắn thử chạm vào đuôi cá thì đuôi cá run rẩy kịch liệt rồi thụt hẳn vào trong.

Cảnh Vương: "......"

Mấy ngày nay Cảnh Vương đã tìm ra được quy luật dỗ cá. Đó chính là không được nóng vội.

Nhớ lại nụ hôn trong xe, Cảnh Vương khẽ mỉm cười.

Tuy rằng đến cuối Tiểu Ngư vẫn chưa nói hết câu nhưng tâm trạng Cảnh Vương ngoài ý muốn lại không tồi.

Lý Ngư trốn trong sơn động, thỉnh thoảng nghe lén động tĩnh bên ngoài, tiếp tục suy nghĩ quyết định của mình. Phần cảm tình này, trước đó cậu không nhận ra, có lẽ cậu đã xoắn xuýt một lúc, rồi lại lắc lư không ngừng, nhưng một khi nhận ra thì mỗi một thiếu niên mới biết yêu đều là những chiến sĩ dũng cảm tiến tới, tương lai vẫn còn nhiều gian nan hiểm trở, cậu bây giờ vẫn chưa tính là gì.

Vào thời khắc ý thức được mình thích đối phương, cậu mới biết được tình cảm này của mình nó sâu đến bao nhiêu. Dù chỉ là gặp mặt thông thường thôi vậy mà khi nhìn thấy người này lần hai, cậu đã thấy vui mừng không thôi.

Cảm giác thích khiến cậu muốn nói chuyện yêu đương. Cho dù cho con đường này không dễ dàng, nhưng nhưng nếu cậu không thử một lần, tiếp tục đi, thì còn nói gì tới tương lai cơ chứ.

Với cả nói chuyện yêu đương thì đối với một con cá làm sao mà đủ được. Hiện tại, cậu có thể làm người trong vòng một đến hai giờ, nếu cậu đã dùng nó để yêu đương thì chắc không đủ thời gian để thẹn thùng các kiểu.

Cho nên vẫn để đến lúc thành người hẳn đi còn trước đó cậu không nên tiếp xúc quá mức với Cảnh Vương, dù thích cũng phải duy trì một khoảng cách nhất định, tuyệt đối không thể để Cảnh Vương phát hiện bí mật của cậu.

...... Có, cậu có thể ra ba điều quy ước với Cảnh Vương! Theo những gì cậu quan sát Cảnh Vương trong nhiều ngày, rất có thể Cảnh vương sẽ không từ chối yêu cầu của cậu!

Dắt tay thì được, hẹn hò thì được, hôn môi...... dù sao cũng hôn nhiều lần rồi, chắc cũng có thể.

Vậy... có muốn việc không thể miêu tả kia không?

Cảm giác ngứa ngáy dâng trào trong lòng Lý Ngư, hệt như hồi nhỏ lúc cậu lén đọc truyện người lớn. Cậu cũng chỉ là một bé trai bình thường mà thôi, trong tâm chắc chắn không tránh khỏi mong đợi. Chuyện trước đây đều là hiểu lầm, cậu không thể đúng lúc nhận ra tình cảm của bản thân. Bây giờ cậu không những không bài xích, trái lại còn có chút suy nghĩ không đứng đắn. Mọi người đều trưởng thành cả rồi, xét trên phương diện tình cảm, những chuyện như vậy chỉ là chuyện nước chảy thành sông.

Lý Ngư đỏ mặt, không nhịn được mà tưởng tượng về một chuyện khi tiến hành loại vận động dữ dội nào đó thì tới thời khắc mất chốt mình lại đột nhiên biến về một con cá.......

Hình ảnh kia nhất định là đẹp đến không dám nhìn thẳng, cậu cùng Cảnh Vương đều có thể hộc máu ba thước.

Vì tránh những chuyện như vậy xảy ra, Lý Ngư chỉ đành đem những chuyện không thể diễn tả vứt ra sau đầu, trong lòng tiếc hận nghĩ, nam nhân mà, phải chăm sóc cả nửa người dưới của mình, chỉ cần cậu làm xong nhiệm vụ chính, là không còn gì để lo rồi!

Vui mừng phấn khởi, Lý Ngư kích động gối lên tảng đá nhỏ trong hang lăn qua lăn lại, mãi cho đến khi tảng đá nhỏ bị thân cá bào mòn gần hết mới chìm vào giấc ngủ.

Tỉnh dậy Cảnh Vương lại biến mất. Thì ra sáng nay Cảnh Vương nhận được lời truyền của hoàng đế, hoàng đế lệnh Cảnh Vương vào cung, có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Đêm qua khi Cảnh Vương trở về, cá xấu hổ đến mức không ra khỏi được sơn động. Sáng hôm sau lúc Cảnh Vương đi tiếp khẩu dụ của hoàng đế, cá ngủ say như chết không biết gì. Cảnh Vương sờ soạng một phen cá duỗi ở ngoài động cái đuôi, săn sóc mà chính mình vào cung, sợ đánh thức đến cá.

Lý Ngư vẫn hiểu rõ lý lẽ, cậu vẫn biết diện Quân (Vua) quan trọng hơn chỉ là tình tiết trong nguyên tác đã bị xáo trộn, Lý Ngư nghĩ mãi nhưng cũng không nghĩ ra được đoạn này trong nguyên tác còn có nội dung gì. Tam hoàng tử và Lục hoàng tử đều đã lần lượt bị đánh, sống thu mình và kín tiếng hơn trước đây. Có lẽ hoàng đế phát tác cái tình cảm gọi là tình cha nên ông Cảnh Vương muốn ôn chuyện. Cũng có thể là có kết quả điều tra bài đồng dao và hòa thượng giả, hoàng đế muốn đền bù cho Cảnh Vương.

Lý Ngư cảm thấy lần này vào cung chắc hẳn không có chuyện gì xấu, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.

Cậu tính thời gian Cảnh Vương trở về để biến thân, đặt gối ôm cá vào trong bể thủy tinh, chọn một chiếc áo bào màu bạc mà cậu rất thích mặc vào, tự sửa sang vạt áo.

Cây trâm Cảnh Vương cho cậu vẫn ở đây. Dùng trâm yêu cầu phải chải rồi búi tóc, Lý Ngư không giỏi việc này lắm, Vương công công lại theo Cảnh Vương vào cung, cậu ngại nhờ người khác giúp, chỉ có thể ngẫu hứng phát huy, tìm một dây màu bạc buộc tóc thành đuôi ngựa nhỏ, sau đó xuyên trâm ngọc vào, búi tóc như viên thức ăn cho cá dần lộ ra.

Lý Ngư gật đầu với mình trong gương đồng, cậu còn cảm thấy mình rất đẹp.

Trước khi Cảnh Vương về, Lý Ngư ngồi vào bàn trước, trải giấy bút ra vừa viết tất cả chuyện cậu đã nghĩ đêm qua xuống vừa chờ Cảnh Vương.

Càn Thanh Cung.

Lý Ngư đoán không sai, gần đây ngự tiền thị vệ của hoàng đế tra được, đồng dao dùng để hãm hại Cảnh Vương là do người của Tam hoàng tử lúc trước phân tán ra, cũng đã tìm được rất nhiều người dân có thể làm chứng, đưa tới ngự tiền, giao cho hoàng đế tự thẩm vấn. Sau khi chờ đợi nhiều ngày, hoàng đế lại bị Tam hoàng tử chọc giận không nhẹ lần thứ hai. Lúc này Tôn chủ sự Tôn Tư Miểu của Khâm Thiên Giám đến báo cáo, Khâm Thiên Giám tra được ra những quan viên hối lộ, mà người thu mua quan chức, cũng là Tam hoàng tử Mục Thiên Minh!

Hoàng đế lúc này mới tỉnh ngộ, vì sao ngày đó đang êm đẹp mà Tam hoàng tử lại đi gnhi ngờ Khâm Thiên Giám thì ra đây là muốn mở đường cho người nhận hối lộ nhỉ?

Tam hoàng tử có ý đồ mượn đồng dao, hòa thượng giả hãm hại Cảnh Vương, lại còn duỗi tay đến tận Khâm Thiên Giám, quả thật là phạm phải toàn bộ kiêng kỵ của hoàng đế. Hoàng đế vốn muốn tìm một thời cơ thích hợp để xử phạt Tam hoàng tử, nhưng lúc này Tam hoàng lại tự mình phạm vào, làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn.

Nguyên lai mấy ngày nay Tam hoàng tử ăn trượng hình chịu thương khá hơn nhiều, bắt đầu từ nội thị nhìn chằm chằm mỗi ngày đi Ngự Thư Phòng đưa tin, đọc sách cùng nhóm Hoàng tử nhỏ. Tam hoàng tử rất không vui, hoàng đế nói thật dễ nghe, bảo hắn đọc sách cho giỏi, nhưng hắn không phải trẻ con. Trong hoàng tộc, các hoàng tử thành niên đều phải phân ưu làm việc vặt thay hoàng đế mà hắn lại chỉ có thể đọc sách. Nếu hoàng đế không nói, hắn còn phải học đến bao giờ? Đây không phải là biến tướng của việc hắn mãi mãi không được vào triều à?

Lúc trước Nhị hoàng tử phạm lỗi cũng bị cấm túc, cấm đến mức ngu người luôn rồi. , chính là hoàng đế liền người cũng chưa thả ra, sau này càng là đề đều không đề cập tới Nhị hoàng tử.

Tam hoàng tử lúc này mới biết sợ, cũng cực kì hối hận, đi xin Lục hoàng tử giúp đỡ. Lục hoàng tử cũng bị đánh phạt đang dưỡng thương mong hắn ở ẩn nhưng Tam hoàng tử lại khuông muốn tốn thời gian như vậy. Mẹ đẻ của hắn Trương Phi và phu nhân mấy vị đại thần thường chống đỡ hắn thường xuyên liên hệ, Mục Thiên Minh thông qua mối quan hệ này, nhờ một vài vị đại thần trên triều cầu tình giúp hắn để hắn có thể sửa sai lần nữa. Hắn cũng không mong mình được phái đi đến đâu đó rạng danh, chỉ cần có thể ló mặt trước mặt hoàng đế, không để hoàng đế quên hắn là được.

Sau khi các đại thần bàn bạc xong thì nghĩ dâng chiết tử, nói rằng Tam hoàng tử đã biết sai, chân thành ăn năn, mong được phân ưu cùng hoàng đế, còn cố ý mời một vị hành văn rất tốt ở Hàn Lâm Viện viết tình trạng gần đây của Tam hoàng tử đến mức cực kì đáng thương, đồng thời còn đề cập đến tình phụ tử của hoàng đế khiến người ta muốn rơi lệ.

Sau khi hoàng đế nhận được chiết tử có cảm động hay không thì các đại thần không biết, nhưng hoàng đế lại bị mấy vị đại thần liên danh đưa chiết tử chọc giận. Ông mới tra ra được Tam hoàng tử mua chuộc quan viên Khâm Thiên Giám, bây giờ trên triều lại có không ít người cầu tình Tam hoàng tử. Hoàng đế cực kỳ kiêng kỵ việc hoàng tử có quan hệ bí mật với các đại thần. Tam hoàng tử đây là biết vị trí thái tử không tới lượt hắn nên mưu toan tạo áp lực cho quân vương à?

Ông chỉ ra lệnh cho Tam hoàng tử đọc sách mấy ngày để làm mài bớt cái tính nóng nảy của Tam hoàng tử, chẳng lẽ ngay cả điều này Tam hoàng tử cũng không hiểu, còn nói gì đến hối lỗi!!

Hoàng đế nhớ kĩ tên mấy vị đại thần. Tam hoàng tử chờ mãi không chờ được hoàng đế tha thứ. hoàng đế không ngừng để hắn học đọc sách cùng Thất, Bát hoàng tử còn nhỏ mà còn muốn hắn chép kinh hiếu mỗi ngày rồi giao cho đại học sĩ kiểm tra.

Tam hoàng tử mất hết mặt mũi, những quan viên bị hoàng đế để ý, sau đó cũng bị hoàng đế điều đi hoặc biếm chức. Rất lâu sau Tam hoàng tử mới nhận ra được mình làm sai, lại quay đầu tìm quân sư Lục hoàng tử, nhưng Lục hoàng tử cũng chịu không còn cách nào.

Mất thì dễ lấy lại thì khó, bảo ngươi ở ẩn ngươi còn không nghe, ai bảo ngươi lại đi tìm đường chết chứ?

Hoàng đế bị Tam hoàng tử chọc giận, nghĩ lại có khi chẳng có đứa con nào có bản lĩnh, hai thằng con trai còn lại thì bé quá, tạm thời chưa nhìn ra được cái gì. Tuy ngự tiền thị vệ đã xác thực Lục hoàng tử làm việc cho Tam hoàng tử nhưng hoàng đế chán ghét Tam hoàng tử nên chỉ cần Lục hoàng tử có động tĩnh là mâu thuẫn vẫn nổi lên. Nhưng ông lại phải bồi dưỡng Lục hoàng tử, hoàng đế không biết tại sao, nhưng vẫn không thể nguôi giận được.

Hoàng đế không khỏi nhớ tới một người con trai khác là Cảnh Vương. Nghĩ lại thì chỉ với chữ Cảnh Vương và từng nước cờ hắn đã hạ xuống bàn cờ, ông đã biết Cảnh Vương rất có tài nhưng chỉ vì hắn bị câm bẩm sinh, cũng như để bảo vệ Cảnh Vương nên từ trước đến giờ ông không hề trọng dụng Cảnh Vương.

Nhưng phần khổ tâm này của ông nào ai biết. Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng, lại xuống tay với Cảnh Vương và người bên cạnh hắn. Có lẽ là bọn họ cảm thấy họ có thể bắt nạt Cảnh Vương không được ông coi trọng.

Những kẻ này không thèm để ý đến mặt mũi ông nên ông cũng chẳng cần phải để ý bọn họ thấy sao. Nếu sau này Cảnh Vương muốn có chỗ đứng trước mặt tân đế, chưa chắc đã cần nhờ tới sự thương hại của tân đế, thì Cảnh Vương hắn đã có thể tự đứng lên rồi.

Dù sao đối với hoàng đế mà nói, không cần phải vội chọn người làm thái tử. Sau khi mấy chuyện xấu của Tam hoàng tử lòi ra, ông cần động viên Cảnh Vương.

Hoàng đế triệu Cảnh Vương vào cung, thở dài than ngắn với Cảnh Vương một lúc rồi sai Cảnh Vương vào Công Bộ làm giám sát.

Cảnh Vương đang muốn bay ngay về phủ, đột nhiên lại bị một cái bánh ngọt có nhân đè trúng: "......"

Hoàng đế hùng hồn nói rất có lí: "Gần đây trong triều xảy ra không ít chuyện, một đám này làm trẫm không hết lo. Thiên Trì, hay là con tới giúp trẫm đi, trẫm nhớ bọn Thiên Chiêu, Thiên Minh mười hai tuổi đã bắt đầu nghe báo cáo và quyết định mọi việc, con bây giờ đã là chậm rồi."

Còn không phải làm làm cu li à, Cảnh Vương ủ rũ gật đầu.

Hoàng đế cảm thấy Cảnh Vương hình như không vui lắm, lẽ nào còn có hoàng tử cảm thấy không vui khi ông cho đi giám sát sao?

Nhưng mà tính Cảnh Vương chính là như vậy, hắn không quan tâm tới hơn thua. Nếu Cảnh Vương giống Nhị hoàng tử với Tam hoàng tử, hoàng đế nghĩ một chút, hình như cũng gây họa chẳng khác gì.

Hoàng đế nghĩ trong lòng, may là ông còn có một thằng con trai có năng lực, chỉ là ——

Chỉ là dù người con trai này có năng lực đến đâu thì đối với ông cũng chẳng phải chuyện vui.

Ông nhớ lúc Cảnh Vương mới sinh không lâu, hắn đã bị thái y khám ra là bị câm bẩm sinh, cả đời sẽ không thể nói được. Thái y từng nói với ông một lời xuất phát từ đáy lòng.

Câm bẩm sinh, khả năng truyền cho đời sau rất cao.

Cho nên dù Cảnh Vương có bản lĩnh đến đâu thì hắn cũng không thể gánh vác được giang sơn này mà ông cũng thể chọn Cảnh Vương, trở thành tội nhân của hoàng gia.

Ông nhớ lại lúc ông kế vị, ông vẫn luôn coi trọng đích tử, ngóng trông đích tử sinh ra nhưng Hiếu Tuệ hoàng hậu sinh ra ba vị hoàng tử thì tất cả đều gặp nạn. Có lẽ ông không có mệnh này... hoàng đế thất vọng.

Cảnh Vương nhận mệnh, cáo biệt hoàng đế, trở về phủ.

Công việc này chắc là hoàng đế bồi thường hắn, trong lòng Cảnh Vương biết rõ, hắn cũng chẳng thấy vui hơn chút nào.

Nhưng khi hắn mở cửa ra, nhìn thấy Cá Nhỏ có một búi tóc kỳ quái trên đầu, Cảnh Vương không nhịn được mỉm cười.

"Điện hạ ngài nhìn nè!"

Lý Ngư đắc ý chỉ chỉ trâm cài cài trên đầu mình.

Cảnh Vương đã thấy từ lâu. Trâm cài tóc chủ yếu dùng để đính ước, Tiểu Ngư mang trâm cài tóc của hắn, không phải là... nguyện ý đính ước với hắn à.

Cảnh Vương đứng một lúc lâu vẫn không bình tĩnh được.

"Điện hạ, còn có!"

Lý Ngư ngồi ở mép giường vẫy vẫy tay với hắn.

Cảnh Vương nhớ tới ôn nhu có thể nhấn chìm hắn trên xe ngựa tối qua, tai hiếm khi ửng đỏ.

Cá Nhỏ ngồi ở mép giường gọi hắn, còn là ban ngày ban mặt, lẽ nào cậu muốn cứ thế mà hút

...... Chỉ cần bé cá muốn, hắn không gì không làm được.

Cảnh Vương ngồi xuống.

Lý Ngư cũng đỏ mặt. Cảnh Vương còn chưa sờ được tay cậu, Lý Ngư đã nhanh chóng móc một tờ giấy trong áo ra, mỉm cười nói: "Điện hạ, chúng ta lập ba điều quy ước đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.