Edit: anna-trần
Mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh , cũng không một ai ngờ rằng, Thất Vương Gia sẽ tới và buông ra những lời nói vô tình , tàn nhẫn , máu lạnh .
Phượng Phi Bạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vốn đã tai tái, nay càng trở nên trắng bệch , nhợt nhạt hơn ngày thường. Hai tròng mắt linh động kia, ánh sáng lung linh ở bên trong như thể bị giấu đi . Hắn từ từ cúi nhìn xuống , sự trào phúng, lạnh lùng thấp thoáng trong đôi mắt trở nên càng rõ hơn.
Nếu như nói rằng chỉ có chừng đó mà không chịu đựng được, thì sau này, nàng sẽ không làm được chuyện gì lớn hơn ở trên con đường Võ Linh này.
Nhìn thấy Ninh Khanh Khanh chậm rãi cúi đầu, mà trong lòng Vân Triệt cảm thấy đau lòng và thương xót. Hắn có hơi cúi xuống về phía Ninh Khanh Khanh mà nói nhỏ nhẹ với nàng :“ Khinh Khinh, ngươi có thiên phú bẩm sinh, chỉ cần cố gắng rèn luyện thì sau này sẽ đạt được thành tựu phi phàm !”
Lúc này, Đổng Thấm Nguyệt đứng bên cạnh Vân Triệt, muốn tìm cơ hội nói chuyện với Vân Triệt .Thấy Vân Triệt an ủi Ninh Khanh Khanh, mặc dù không muốn nhưng cũng vì để Ninh Khanh Khanh lưu lại và tạo một ấn tượng tốt đẹp nên nói “ Đúng vậy á, Khinh Khinh biểu muội chẳng qua bị thương nhẹ mà thôi , bây giờ đã không sao rồi , ngươi không cần thương tâm a !”
Nàng cố ý gọi Ninh Khanh Khanh là biểu muội chỉ mong được sự chú ý của Vân Triệt , quả nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-sung-manh-phi-cho-goi-doc-vuong-yeu-nghiet/1533380/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.