Chỉ có gió thổi qua lá cây, không ngừng phát ra âm thanh soàn soạt, như là tay ai đó khẽ vuốt lên đôi vai mảnh khảnh, phát ra một chuỗi rung động, phất qua trong lòng ai.
Cuối cùng, Vân Triệt bịt vết thương, đỡ Ninh Khanh Khanh lên "Chúng ta đi tìm người trị thương cho ngươi."
"Ừ."
Lục Yên Thiềm Thừ đã chết, khói xanh cũng bị gió thổi tan. Nên hai người đi chỉ trong chốc lát thì đã có người thấy được bọn họ. Tam hoàng tử nhìn thấy có người bị thương,tới đây tra hỏi, Ninh Khanh Khanh nói một cách đơn giản mà kể lại chuyện vừa rồi.
Tam hoàng tử sắc mặt có hơi lo lắng "Vừa rồi Thị Vệ Trưởng hồi báo với ta, đáng ra hiện tại mới rắc phấn khâu văn, nhưng toàn bộ đều không thấy!"
Khâu văn là đồ ăn Lục Yên Thiềm Thừ ( cóc phun khói xanh)thích nhất, phấn Khâu Văn dùng khâu văn ( giun muỗi) chế thành, chính là dùng để dẫn Lục Yên Thiềm Thừ.
Nhưng mà phải đợi lúc Tam hoàng tử chuẩn bị biểu diễn Linh Kỹ thì mới rắc vào, hiện tại rõ ràng là có người rắc trước!
Vân Triệt nghe xong, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, nhưng mà hắn càng quan tâm chính là thương thế của Ninh Khanh Khanh, "Tam hoàng tử, mặc dù Lâm Khinh Khinh không có nguy hiểm về tính mạng, nhưng bả vai của nàng đã bị thương nặng. Xin Tam hoàng tử nhìn một chút, ở đây có Võ Linh chữa bệnh hay không, xin mời hắn tới đây chữa bệnh."
Ở trong Linh Kỹ tiểu hội của bản thân có người bị thương, Tam hoàng tử đương nhiên đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-sung-manh-phi-cho-goi-doc-vuong-yeu-nghiet/1533379/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.