Hai giờ chiều.
Màn cửa phòng ngủ kéo kín, trời âm u đầy mây.
Trên giường lớn màu xám nhạt, chiếc chăn mỏng phồng lên như một cái kén.
Tiểu quỷ trong chăn thân tàn chí kiên lê lết trên giường lớn.
Cậu lết tới mép giường rồi thò chân ra khỏi chăn.
Chưa bay lên.
Vẫn là người.
Tiểu quỷ trầm mặc, nghĩ tới mông mình nên yên lặng lết về chỗ cũ.
Diêm Hạc đẩy cửa phòng ngủ ra, trông thấy cái kén trên giường chậm chạp xê dịch, anh đi tới ngồi xuống giường rồi dịu dàng hỏi: "Đại nhân dậy rồi à?"
Cái kén trên giường nằm im giả chết.
Diêm Hạc đưa tay sờ cái kén phồng lên, trong giọng nói mang theo ý cười, thành khẩn nhận tội.
Câu nào cũng hết sức bình thường nhưng qua miệng Diêm Hạc lại trở nên kỳ quái.
Tiểu quỷ trong chăn nghe Diêm Hạc cười khẽ rồi thành khẩn nói tất cả đều là lỗi của mình.
Những lời còn lại chẳng có gì đứng đắn cả.
Tiểu quỷ càng nghe càng nóng mặt.
Trong bóng tối, tiểu quỷ giả chết ảo não không thôi, nằm co quắp không nhúc nhích.
Đây là lãnh cảm mà Hoằng Bạch nói đấy à?
Miệng thì nói chuyện gì cũng nghe đại nhân nhưng sau nửa đêm lại cực kỳ hung bạo, trong lúc thân mật triền miên lời thô tục gì cũng nói ra được.
Hồi nhỏ mẹ đánh mông cậu nở hoa cũng chẳng đau vậy đâu!
Sau nửa đêm, thậm chí cậu còn mong mình biến thành tiểu quỷ cho xong.
Chẳng những sau nửa đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-som-mot-chut/3449904/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.