🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đèn Khổng Minh bay lơ lửng khắp núi đồi, lưa thưa rải rác như sao giăng lấm tấm trong màn đêm.

Thấy Diêm Hạc vẫn ngẩn ra, tiểu quỷ trên đèn Khổng Minh sợ mình bay đi xa nên sốt ruột gọi Diêm Hạc í ới.

Diêm Hạc định thần lại rồi kéo đèn Khổng Minh xuống.

Trên đèn Khổng Minh còn viết điều ước, thành kính cầu trời ban cho mình một người vợ.

Diêm Hạc vừa yên lặng tháo đèn Khổng Minh vừa nghĩ xin lỗi nha huynh đệ.

Ông trời ban vợ cho mình trước rồi.

Vợ của huynh đệ kia chắc phải sang năm mới được đưa đến.

Cuối cùng tiểu quỷ cũng leo xuống đèn Khổng Minh, sợ hãi nói: "Đèn Khổng Minh thời nay đều to vậy sao......"

Cậu ngoái đầu nhìn xem lưng áo mình có bị móc rách không, bỗng nhiên cổ tay bị nắm chặt.

Tiểu quỷ sững sờ ngẩng đầu lên, phát hiện Diêm Hạc đang nắm chặt cổ tay mình.

Diêm Hạc nói trên núi gió mạnh, giờ hồn phách cậu vẫn chưa ổn định nên phải giữ chặt cậu mới được.

Mộ Bạch gật đầu, nghĩ cũng có lý.

Chẳng bao lâu sau, Mộ Bạch cảm nhận được tay mình từ từ bị nắm lấy.

Mười ngón đan nhau.

Thân nhiệt của cậu rất thấp nhưng lòng bàn tay kia lại hết sức ấm áp, từng ngón tay thon dài nắm lấy tay cậu.

Gió đêm hơi lạnh, đèn Khổng Minh lắc lư bay lên trời đêm, hòa vào đám đèn Khổng Minh khắp núi đồi.

"Ngày xưa đại nhân là tú tài à?"

Mộ Bạch nhìn chiếc đèn Khổng Minh vạn sự như ý kia rồi gật đầu.

Người nắm tay cậu hỏi: "Vậy sao mấy ngày trước tôi hỏi đại nhân một bài thơ, đại nhân lại nói không biết?"

Vành tai Mộ Bạch ửng đỏ, ấp úng nói: "Mấy trăm năm rồi còn gì, sao tôi nhớ được?"

Làm sao không nhớ cơ chứ.

Diêm Hạc im lặng một lát rồi nói với người bên cạnh: "Đoạn sau đại nhân cũng không nhớ sao? Tôi lại nhớ rõ lắm."

Giọng anh rất khẽ: "Núi cao cao, trăng be bé. Trăng be bé, vẫn sáng trong. Lòng ta nhớ người ở xa."

Vành tai Mộ Bạch càng lúc càng đỏ, nhìn chiếc đèn Khổng Minh vạn sự như ý dần biến mất trong màn đêm.

"Núi cao cao, trăng be bé. Trăng be bé, vẫn sáng trong.

Lòng ta nhớ người ở xa.

Một ngày không gặp, tâm như chết rồi."

Sao cậu lại không biết bài thơ này được.

Sao lại không hiểu ý nghĩa của nó chứ.

Người bên cạnh giơ tay lên vuốt tóc cậu: "Dù đại nhân là Thanh Thiên lão gia hay là tiểu tú tài thì tôi cũng vẫn thích đại nhân."

Mộ Bạch lắc đầu, buồn bã nói với anh: "Không phải đâu. Chỉ vì anh bị tôi thấy hết thân thể nên mới thích tôi thôi."

Diêm Hạc sửng sốt hiếm thấy.

Mộ Bạch buồn buồn nói: "Anh coi trọng nam đức như vậy, nếu là tiểu quỷ khác thì anh cũng sẽ thích thôi."

Nhớ lại đám ác quỷ trước kia bị mình xối xuống bồn cầu, Diêm Hạc trầm mặc.

Vác bia trinh tiết nện chân mình.

Hơn nữa còn giống như tảng đá lớn rơi xuống làm đầu óc trống rỗng.

Anh biết tính tình tiểu quỷ đâu ra đấy, nghiêm túc đến độ cứng nhắc.

Nhưng không ngờ tiểu quỷ lại để ý như vậy.

Diêm Hạc ngập ngừng nói với Mộ Bạch bên cạnh: "Đại nhân......"

Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn Diêm Hạc, vẻ mặt buồn thiu, bộ dạng ỉu xìu nhìn hết sức đáng yêu.

Diêm Hạc nắm tay cậu, ánh mắt phức tạp, hồi lâu sau mới nói: "Có một chuyện tôi vẫn chưa nói với đại nhân."

Mộ Bạch cũng nhìn anh: "Anh nói đi."

Diêm Hạc nói khẽ: "Thật ra tôi giống Vệ Triết, từ nhỏ đã có được mắt âm dương."

Mộ Bạch hời hợt nói: "Ờ, mắt âm dương...... Ủa khoan......"

Cậu ngẩng phắt lên, mở to mắt thảng thốt nói với người trước mặt: "Anh có gì cơ? Anh lặp lại lần nữa đi, anh có cái gì?"

Mắt âm dương?

Rốt cuộc cậu điên hay người trước mặt điên vậy?

Diêm Hạc luôn sợ tối sợ ma lại nói mình có mắt âm dương sao?

Mộ Bạch khiếp sợ nhìn người trước mặt lặp lại mình có mắt âm dương, đồng thời còn nói từ nhỏ đã biết rồi.

"......"

Đầu óc Mộ Bạch trống rỗng.

Diêm Hạc có mắt âm dương.

Nghĩa là từ đêm đầu tiên cậu vào phòng Diêm Hạc dưới dạng hồn ma thì anh đã thấy được cậu.

Không chỉ thấy cậu lên giường đi ngủ đè người mà còn thấy cậu lười biếng đu trên lưng, thậm chí còn hăng hái xi tè cho người ta.

Cả những lúc cậu ngồi trên robot hút bụi chạy khắp phòng khách, lén lút mở TV, nằm sấp trên ghế salon lăn qua lăn lại nói mình chán quá, tất cả đều bị Diêm Hạc thấy.

À.

Phải rồi.

Còn có thoại bản 18+ mà A Sinh mua cho cậu nữa.

A Sinh không biết chữ mà chỉ biết nhìn tranh, không bao giờ xem nội dung thoại bản mà chỉ biết mua thoại bản mới nhất bán chạy nhất.

Nhưng dưới âm phủ, thoại bản 18+ luôn được yêu thích hơn thoại bản trong sáng, vì vậy A Sinh luôn đem cho cậu mấy thoại bản 18+.

Thoại bản phải bỏ tiền ra mua, tiểu quỷ có ki bo cách mấy cũng không nỡ vứt xó nên đành phải sàng lọc đống từ ngữ 18+ để tìm cốt truyện đọc.

Thường thì đọc một hồi không đọc nổi nữa, thế là để nguyên thoại bản mở toang trên bàn hoặc trên giường rồi chạy đi chơi.

Có khi nào đống thoại bản kia cũng bị Diêm Hạc thấy hết rồi không?

"......"

Đỉnh núi tĩnh mịch chỉ còn tiếng lá cây bị gió đêm thổi xào xạc.

Thấy tiểu quỷ đứng hình, Diêm Hạc do dự gọi: "Đại nhân?"

Không có tiếng trả lời.

Đầu óc Mộ Bạch vẫn trống rỗng, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Mấy phút sau.

Tiểu quỷ yên lặng leo lên một chiếc đèn Khổng Minh chưa thả, muốn theo đèn bay lên trời.

Diêm Hạc lanh tay lẹ mắt ôm tiểu quỷ trong trạng thái nửa người nửa quỷ xuống khỏi đèn Khổng Minh.

Tiểu quỷ chết lặng lẩm bẩm: "Anh buông ra......"

Để cậu bay đi cho xong.

Dù có bay trên trời ba ngày ba đêm hay bị Hắc Bạch Vô Thường túm đi.

Thì vẫn tốt hơn tình cảnh bây giờ, chỉ hận không thể mua miếng đậu hũ đâm đầu vào mà chết.

Cậu hoàn toàn không dám nhớ lại trước kia mình ngồi trên cửa kính phòng tắm trầm trồ xuýt xoa khen nửa người dưới của Diêm Hạc, lúc đó anh đã nghĩ gì.

Tiểu quỷ chưa từ bỏ ý định mà vẫn còn giãy giụa, run rẩy hỏi: "Anh có mắt âm dương thật sao?"

Diêm Hạc im lặng gật đầu, còn đưa tay chỉ tới mấy chỗ, nói mấy chỗ kia chắc hay có tiểu quỷ xuất hiện nên âm khí rất nặng.

Mộ Bạch nhìn theo hướng Diêm Hạc chỉ, phát hiện mấy chỗ kia đúng là nơi tiểu quỷ hay xuất hiện, để lại âm khí mù mịt.

Cậu lẩm bẩm: "Vậy sao anh nói mình sợ ma? Còn sợ tối nữa chứ?"

Diêm Hạc ho khan một tiếng, chưa kịp mở miệng thì thấy tiểu quỷ sụt sịt nói với mình: "Thì ra đều là gạt tôi. Anh nói thân thể bị người khác thấy hết nên phải chịu trách nhiệm cũng là gạt tôi đúng không?"

Thanh Thiên tiểu lão gia cứng nhắc lẩm bẩm: "Tôi còn nói với ông bà cố tổ......"

Cậu đã nói với ông bà cố tổ rằng vợ mình chân to cao mét chín.

Tuy hơi cao nhưng tính tình rất tốt.

Giờ kinh Phật cũng chép rồi, phạt cũng chịu rồi, người trước mặt lại nói với cậu anh có thể nhìn thấy ma.

Trước kia nói sợ tối sợ ma đều là lừa cậu.

Thanh Thiên tiểu lão gia sụt sịt một cái, nhìn hết sức tủi thân.

Lần đầu tiên Diêm Hạc mất bình tĩnh.

Yết hầu anh nhấp nhô, nhịn không được thấp giọng dỗ dành: "Là tôi lừa đại nhân......"

"Là tôi sinh lòng ngưỡng mộ đại nhân nên tự tiện chủ trương......"

Tiểu quỷ không nói gì mà chỉ tỏ vẻ tức giận, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Diêm Hạc xoa cổ tay tiểu quỷ, tiếp tục dỗ dành: "Quả thật đại nhân là người đầu tiên thấy tôi tắm đó."

"Cũng là người đầu tiên tôi hôn nữa......"

Mộ Bạch nghiêm mặt: "Đừng gọi tôi là đại nhân."

"Tôi chỉ là tiểu tú tài thôi."

"Đương nhiên anh cũng chẳng phải phu nhân tú tài gì hết."

"Tôi nói cho anh biết, tôi có mười chín người vợ lận đó."

Diêm Hạc: "......"

Tiểu quỷ hậm hực nói: "Mười chín người vợ kia chân nhỏ hơn anh nhiều. Khi nào về tôi sẽ đốt hết kinh Phật."

Vừa nói cậu vừa leo lên đèn Khổng Minh, có vẻ như không muốn đi xe của Diêm Hạc nữa mà bay theo đèn Khổng Minh về.

Trước kia A Sinh nói Diêm Hạc có gì đó không ổn, cậu còn nói A Sinh nghĩ nhiều rồi.

Thậm chí còn giáo huấn A Sinh, Diêm Hạc vừa sợ tối vừa sợ ma, sao lại thấy được bọn họ chứ.

Nghĩ đến cảnh mình giáo huấn A Sinh bị Diêm Hạc nhìn thấy, Mộ Bạch xấu hổ gần chết.

Diêm Hạc vội vàng đưa tay túm cổ áo tiểu quỷ leo lên đèn Khổng Minh, ai ngờ bị tiểu quỷ trừng mắt: "Buông ra."

Tiểu quỷ mới nãy còn rất ngoan mà giờ lại trừng mắt như mèo con nhe răng vì bị chọc ghẹo.

Diêm Hạc nhẹ giọng nói: "Giờ ngài leo lên đây không an toàn đâu, lỡ lại gặp Hắc Bạch Vô Thường thì sao......"

Tiểu quỷ đang leo lên đèn Khổng Minh khựng lại, nhớ đến Hắc Bạch Vô Thường cầm xích sắt câu hồn cách đây không lâu.

Diêm Hạc thấy tiểu quỷ dừng lại rồi leo xuống đèn Khổng Minh nói: "Vậy tôi sẽ gọi Cố Đình đưa tôi về."

Diêm Hạc: "......"

Tiểu quỷ: "Anh gọi điện bảo Cố Đình tới đón tôi đi."

Diêm Hạc im lặng một lát rồi chậm rãi nói: "Đại nhân, đêm nay là Thất tịch, cậu ta phải hẹn hò với bạn trai chứ."

Tiểu quỷ: "Vậy còn Vệ Triết?"

"Vệ Triết không có bạn trai cũng không có bạn gái, anh gọi điện cho cậu ta đi, tôi muốn đến chỗ cậu ta."

Diêm Hạc thấp giọng nói: "Đại nhân......"

Tiểu quỷ nghiêm mặt: "Anh đừng gọi tôi là đại nhân nữa, mười chín người vợ của tôi sẽ giận đó."

Diêm Hạc nghĩ thầm khi nào về phải vặt đầu mười chín tiểu quỷ kia mới được.

Còn Mộ Bạch nghĩ mình không muốn ở cạnh người trước mặt nữa.

Cậu muốn về nghĩa địa chờ A Sinh.

Chỉ cần không ở cạnh người trước mặt, cậu sẽ biến thành hồn ma rồi bay về nghĩa địa.

Mộ Bạch cậu dù có chết đói, dù có nhảy lầu cũng sẽ không hút tinh thần khí của Diêm Hạc nữa.

Nửa tiếng sau.

Cuối đuôi xe địa hình trên đỉnh núi, nhang cháy trên vỉ nướng, trong không khí nồng nặc mùi nhang.

Ánh lửa bập bùng, Diêm Hạc vừa đốt nhang và tiền giấy vừa nói: "Vệ Triết nói chạy tới đây phải mất hơn một tiếng. Lúc nãy hồn phách ngài bất ổn, ăn ít nhang lót dạ trước đi."

Tiểu quỷ ngồi trên ghế ăn nhang trên vỉ nướng, vẫn nghiêm mặt nói: "Vậy tạm thời tôi sẽ chờ cậu ta......"

Bên kia.

Một cái đầu ngoi lên khỏi đập chứa nước Tân Thị, ma da thở phào một hơi rồi ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên trời.

Khuôn mặt liệt lộ rõ vẻ vui mừng.

Nửa tháng.

Sau khi bơi một quãng dài, rốt cuộc y cũng về tới Tân Thị gặp thiếu gia rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.