Mười giờ tối.
Mộ Bạch ngồi xổm trên vỉa hè, nhắc Cố Đình tối nay nhớ chép xong kinh Phật.
Cố Đình đi cà nhắc xoa mũi vâng dạ.
Mộ Bạch đứng dậy phủi bụi trên mông, Cố Đình hỏi cậu định đi đâu làm gì.
Mộ Bạch nghiêm túc nói: "Về chép kinh Phật."
Tiện thể tạ tội với tổ tông luôn.
Tạ tội vì mình tìm cho nhà họ Mộ nàng dâu mang giày cỡ bốn mươi bốn.
Mười rưỡi tối.
Mộ Bạch ngồi sau xe ngáp một cái, đã hơi buồn ngủ.
Trong màn đêm, chiếc xe màu đen lao vùn vụt dưới đèn đường.
Giữa không trung, một bóng đen một bóng trắng kéo theo một du hồn phía sau.
Ánh mắt du hồn đờ đẫn như không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hắc Vô Thường lạnh mặt cầm xích sắt kéo du hồn đi, nghe Bạch Vô Thường bên cạnh xuýt xoa một tiếng.
Bạch Vô Thường cúi đầu lật sổ sinh tử trong tay rồi khó nhọc nói: "Chung Quảng, nam, bảy mươi hai tuổi, nguyên nhân chết là hết thọ chết già......"
"Khoan đã, lão Hắc ——"
Hắc Vô Thường ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Vô Thường sầm mặt nói: "Bắt nhầm người rồi."
Nhìn du hồn bị trói bằng xích sắt chỉ mới ngoài hai mươi chứ đâu phải bảy mươi hai tuổi như trong sổ sinh tử ghi.
Từ khi cho mấy lão già khú đế kia viết sổ sinh tử, không biết đây là lần thứ mấy bọn họ bắt nhầm người nữa.
Một bóng đen một bóng trắng vừa mắng mấy lão già viết sổ sinh tử vừa kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-som-mot-chut/3449871/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.