Sáng sớm, nghĩa địa ở ngoại ô Tân Thị.
Mộ Bạch sốt ruột bay về nghĩa địa, trông thấy ma da đang thu dọn hành lý trước bia mộ hoang tàn.
Cậu bay tới vỗ đầu ma da, y bình tĩnh quay lại, âm trầm nhìn xem quỷ nào mới vỗ đầu mình.
Nhưng vừa thấy tiểu quỷ trước mặt thì ma da lập tức khựng lại, thảng thốt hỏi cậu mấy ngày qua đi đâu.
Mộ Bạch ỉu xìu nói: "Tớ bị con lừa trọc bắt."
Ma da quắc mắt lên: "Có phải con lừa trọc do gã chim kia tìm về không?"
Mộ Bạch ỉu xìu nói tiếp: "Không phải anh ấy đâu, chính anh ấy đã cứu tớ đó."
Ma da sửng sốt: "Không thể nào."
"Lần trước tớ tìm khắp cả trong lẫn ngoài nhà gã chim kia mà có thấy cậu đâu."
"Mấy chỗ xung quanh ngôi nhà kia tớ cũng lật tung."
Mộ Bạch chậm rãi nói: "Tớ bị con lừa trọc phong ấn trong thú bông."
Cậu ủ rũ nói: "Chính là con thú bông mà cậu dọa nếu còn đi theo cậu nữa thì cậu sẽ đạp dẹp lép ấy."
Ma da mờ mịt hồi lâu mới nhớ lại trong phòng khách của biệt thự sang trọng kia, khi y nằm rạp dưới gầm salon tìm tiểu quỷ thì có một con thú bông xấu hoắc nhảy nhót bên cạnh.
Thú bông kia có vẻ rất nôn nóng, cứ đi vòng quanh y, gấp đến độ muốn thốt ra tiếng người.
Lúc đó y tìm không thấy tiểu quỷ nên rất sốt ruột, cực kỳ chướng mắt thú bông kia.
Thậm chí lúc xuống lầu y còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-som-mot-chut/3449833/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.