Thấy vẻ thờ ơ của người trước mặt, Hoằng Huy tưởng Diêm Hạc đã có cách đối phó với tiểu quỷ bóng đè kia.
Hắn cầm lấy Phật châu, không hỏi thêm gì nữa.
Nhưng Diêm Hạc thường ngày luôn kiệm lời lại ngồi chung ghế dài với hắn rồi hỏi khá nhiều điều.
Anh hỏi trên người tiểu quỷ có sừng tê giác không.
Hoằng Huy bật cười: "Tiểu quỷ sao lại có sừng tê trên người được chứ."
"Gia đình bình thường lúc cúng bái cũng không đốt sừng tê cho người thân quá cố đâu."
"Chắc là đổi với hồn ma khác đấy."
Diêm Hạc lặp lại: "Đổi?"
Hoằng Huy rót trà rồi nói: "Ừ, chắc đổi bằng nhang hoặc nến. Tiểu quỷ âm phủ đều lấy cái này làm thức ăn mà."
Diêm Hạc chợt im lặng.
Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp tiểu quỷ bóng đè, cậu mặc áo choàng lấm bẩn ngồi trên giường ỉu xìu nhìn mình, cả người gầy nhom.
Nhìn không giống tiểu quỷ khá giả có nhiều nhang nến.
Rất dễ đoán được nhang nến đem ra đổi sừng tê là do tiểu quỷ dè sẻn để dành.
Thảo nào tối qua nâng niu như vậy.
Thấy người trước mặt đột nhiên im lặng, Hoằng Huy đang rót trà ngẩng đầu thắc mắc: "Sao tự dưng hỏi chuyện này?"
Người đàn ông ngồi trên ghế dài không trả lời mà chỉ cúi đầu uống một hớp trà, hồi lâu sau mới nói: "Không có gì."
Anh cười khẽ: "Trước kia toàn gặp ác quỷ mong tôi chết."
"Đây là lần đầu thấy tiểu quỷ mong tôi khỏe mạnh đấy."
———
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-som-mot-chut/3449797/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.