Phương Miên lau nước mắt, chầm chậm hít một hơi. Nỗi buồn trong lòng vơi bớt, đến lúc giải quyết việc chính. Nếu cậu nói với Tô Tú rằng Lộ Thanh Ninh không tới đây, e là hắn sẽ cưỡng ép giữ cậu ở lại, buộc Lộ Thanh Ninh đến phía bắc. Bệnh tình Mục Tĩnh Nam không thể trì hoãn thêm, Phương Miên cần phải thoát khỏi Tô Tú.
Phương Miên ngẩng đầu, nói: "Ngày xưa mày lừa dối, cưỡng bức chiếm đoạt anh trai tao, dồn ép anh ấy bỏ chạy, bây giờ lại định làm vậy nữa à?"
Biểu cảm Tô Tú tức khắc thay đổi, gương mặt ngông nghênh phủ tầng mây đen. Hắn nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói: "Em vợ, chuyện tôi và anh trai cậu thế nào không cần cậu nhọc lòng. Ngoan ngoãn khai anh trai cậu ở đâu là được, nếu anh ấy đang ở đây, cậu kêu ra gặp tôi, còn không ở đây thì gọi điện cho anh ấy tới đón cậu. Đừng tưởng có Mục Tĩnh Nam chĩa súng vào đầu tôi thì cậu trốn được, anh ta gϊếŧ tôi, cậu cũng không sống nổi." Phương Miên chẳng mảy may sợ sệt, nhìn thẳng đôi mắt xanh thẫm của Tô Tú: "Mày có thể bắt tao, tao cũng có thể tự sát. Gϊếŧ chết tụi mày thì khó chứ tự gϊếŧ bản thân rất dễ. Tay mày dính máu của tao, cả đời này đừng hòng anh trai tao về với mày."
Tô Tú nheo mắt, trông có vẻ sắp mất lí trí.
Phương Miên từ tốn nói tiếp: "Thế nhưng, nếu mày chịu nghe tao nói, tao sẽ chỉ cho mày một cách."
Tô Tú nhướn mày: "Nói đi."
"Các phe phái quân phiến loạn của tụi mày liên tục tranh giành nhau, ngày nào cũng giao chiến. Mày nắm giữ một nửa phía bắc, lại chiếm lĩnh cả Bắc Đô, là cái gai trong mắt bè phái phiến quân khác. Dã tâm mày quá lớn, nếu bọn chúng hợp tác chống lại mày, cho dù mày giữ vững một thời gian nhưng tổn thất lâu dài kiểu gì cũng bị đánh bại."
Tô Tú cười: "Tôi để cậu nói cách thuyết phục anh trai cậu quay lại, vậy mà cậu cho tôi nghe mấy thứ này. Cậu tưởng cậu là cái thá gì, dám ba hoa chích choè trước mặt tôi." Phương Miên phớt lờ lời mỉa mai của hắn, tiếp tục nói: "Tao không thuyết phục nổi anh tao, tao chỉ có thể khuyên mày."
"Khuyên tôi gì cơ?" Tô Tú phát cáu: "Tôi có thể nói gì đây, là anh ấy muốn rời xa tôi!"
Phương Miên đáp: "Cách tốt nhất là mày thành lập liên minh cùng Nam Đô."
"Liên minh?" Tô Tú khựng lại.
Sĩ quan phụ tá bên cạnh nói: "Tướng quân, nhãi ranh này khua môi múa mép nhiều quá, chắc chắn đang che giấu ý đồ xấu, ngài đừng nghe nó."
Phương Miên nhún vai: "Ồ, tao im, mày cứ gửi tin nhắn cho anh tao mỗi ngày đi, xem anh ấy quan tâm không."
Tô Tú đá cấp dưới của hắn: "Câm mồm. -Cậu nói tiếp."
"Liên minh cùng Nam Đô, thứ nhất, mày không cần một mình chiến đấu, tiềm lực tài chính Nam Đô hùng hậu, có thể tài trợ cho mày. Hơn nữa, các đảng phái muốn đập mày, đều phải cân nhắc suy tính thực lực của bọn chúng. Thứ hai..." Phương Miên thở dài: "Ba năm đã qua, tướng quân Tô, mày thực sự biết tại sao anh tao rời bỏ mày? Cánh đồng tuyết rơi vào yên lặng, Tô Tú mím môi không trả lời. Từ khi còn trẻ, hắn đã xông pha rong ruổi trên sa trường để đạt được địa vị hiện tại, sao có thể không hiểu rõ chuyện này? Mối thù xương máu Nam Châu Sở Ưu, sự tình vô số beta cùng omega bị lăng nhục, bóc lột đã ngăn cách hai người bọn hắn. Đây chính là nguyên nhân thực sự khiến Lộ Thanh Ninh rời đi.
Tô Tú gãi đầu, nói: "Cậu kể cho anh ấy, tôi đã cố gắng hết sức rồi. Tôi cấm mại da^ʍ quân đội, miễn là do tôi cai trị, trong doanh trại tôi, sẽ không tìm thấy bất kì nam nữ mại da^ʍ nào. Tôi cho omega đi học, cho beta đi làm, cho họ được một mình ra đường. À quên, tôi còn để tên là gì ấy... Doãn Tinh Như, đến Bắc Đô mở buổi thuyết trình. Tuy rằng cậu ta toàn huyên thuyên mấy cái sáo rỗng nhưng chỉ cần anh trai cậu vui, tôi có thể sắp xếp chức vụ cho cậu ta."
"Mày làm rất tốt." Không chỉ mắng hắn, còn phải cho hắn một ít hi vọng, Phương Miên gật đầu nói: "Nếu anh trai tao biết, chắc chắn cực kì cảm động."
Tô Tú kích động: "Đúng, cậu cũng thấy đó! Anh ấy không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn của tôi, chẳng biết anh ấy có đọc lời nhắn tôi gửi không. Có khả năng anh ấy không biết tôi đã làm gì, nếu không vì sao tuyệt tình với tôi như vậy? "
"Mày không thể suốt ngày suy nghĩ làm sao để anh ấy đến tìm mày. Tuy không phải do mày trực tiếp ra tay, nhưng chung quy chính quân phiến loạn đã gϊếŧ chết Nam Châu và Sở Ưu, cũng chính quân phiến loạn đã hại chết cả cha lẫn mẹ anh tao. Muốn anh tao thay đổi thái độ thì mày nên cố gắng hơn nữa." Phương Miên lời ngon ý ngọt dụ dỗ: "Nếu mày thành lập liên minh cùng Nam Đô, mày sẽ được vào Nam Đô một cách hợp pháp. Tôi sẽ cho mày biết địa chỉ anh tao, rồi mày đi tìm anh ấy. Mày cần cho anh ấy nhìn thấy sự chân thành của mày, để anh ấy biết rằng mày không còn là Tô Tú ngày xưa."
Tô Tú bị thuyết phục: "Có thể sao?"
Trong lòng Phương Miên không chắc chắn, anh trai cậu quyết đoán hơn cậu, kêu y thay đổi suy nghĩ chi bằng đảo lộn trời trăng.
Hơn nữa, mặc dù Tô Tú đã làm được rất nhiều điều thiết thực nhưng khó mà thay đổi quan điểm của người khác. Tư tưởng trong phiến quân đã rập khuôn quá lâu, không thể đổi mới bằng một vài hành động. Omega và beta ở phía bắc vẫn cứ tiếp tục sống trong khổ cực lầm than.
"Có thể." Phương Miên bắt đầu lừa gạt hắn: "Mày là người hiểu rõ anh tao nhất. Mày ngàn dặm xa xôi đến tận cửa xin lỗi, chắc chắn anh tao sẽ cảm động đong đầy nước mắt. Nếu chưa được thì đi thêm vài lần nữa, còn hơn là cứ gửi mấy dòng tin nhắn lạnh tanh mà chẳng biết anh tao có đọc hay không."
"Cậu nói chí lí." Tô Tú nắm vai Phương Miên lắc mạnh, "Chuột nhỏ, cậu giỏi thật đấy, tôi nghe cậu!"
Chinchilla bị hắn lắc đến nỗi mắt nổ đom đóm, hắn thả tay chỉ vào cấp dưới: "Tối nay triệu tập các tướng lĩnh cấp cao mở họp, bàn bạc thành lập liên minh cùng Nam Đô. Phái đại sứ qua Nam Đô thăm hỏi omega đứng đầu bên họ."
Sĩ quan phụ tá nghiêm chào: "Rõ!"
"Được." Phương Miên vỗ vỗ cánh tay Tô Tú, "Tao đi trước, mày tiếp tục cố gắng."
Tô Tú nhìn thẳng vào Phương Miên một lúc, vẫy tay với cấp dưới. Phiến quân cất súng chỉnh tề, đứng nghiêm tại chỗ, Phương Miên ngập ngừng bước một bước về phía đồng ruộng, không ai ngăn cản, Tô Tú đứng sau lưng, khoanh tay nhìn cậu đi xa. Phương Miên đi càng lúc càng nhanh, chỉ lo Tô Tú ăn trúng thuốc hối hận, giữ cậu lại.
"Này, em vợ." Giọng Tô Tú đột nhiên vang lên từ đằng sau.
Chắc không phải tên ngu *** này nuốt lời đâu? Tim Phương Miên đập thình thịch.
Phương Miên cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, giả vờ cười, quay người lại: "Chuyện gì?"
Tô Tú ném thứ gì đó tới, Phương Miên chụp được, cúi đầu nhìn, là máy liên lạc.
Tô Tú bảo: "Thượng lộ bình an đến phương bắc, tôi không quan tâm cậu cùng Mục Tĩnh Nam tính làm gì, nhưng nhớ, nếu có chuyện gì xảy ra thì gọi tôi, an toàn quan trọng nhất, đừng khiến anh trai cậu buồn."
Nói xong, hắn vẫy tay, lên xe quân sự. Binh lính bám theo xe hắn, trật tự chạy bước nhỏ rời đi.
Trên xe, phụ tá che miệng hỏi Tô Tú: "Tướng quân hồ đồ vậy, tại sao không bắt Mục Tĩnh Nam làm con tin uy hϊếp Nam Đô, sắp tới ngày chúng ta dẫn binh xuống phía nam rồi."
Tô Tú liếc gã, nực cười: "Cậu biết cái khỉ gió, Mục Tuyết Kỳ còn đang ước Mục Tĩnh Nam chết trong tay chúng ta. Bỏ đi, em vợ thích làm gì thì làm, chúng ta đừng tạo thêm phiền phức."
Phụ tá cẩn thận ngẫm nghĩ, hiểu ra mấu chốt trong đó. Nam Đô đã gửi cáo phó Mục Tĩnh Nam, cho dù Mục Tĩnh Nam chết thật hay giả thì Nam Đô cũng không thừa nhận thân phận của anh. Hiện tại Mục Tĩnh Nam chỉ là một con trăn đang cùng chinchilla nương tựa lẫn nhau. Thôi, hà tất chi kiếm chuyện với họ?
Phụ tá tâm phục khẩu phục cúi đầu: "Rõ."
Phương Miên sờ máy liên lạc ôm trong l*иg ngực, khẽ thở dài, cái tên Tô Tú này cũng không tệ lắm. Cậu gọi điện cho Mục Tĩnh Nam, giọng anh phát ra từ máy: "Đừng sợ, từ từ tới đây."
Nghe được giọng anh, Phương Miên cảm thấy nhẹ nhõm, tăng tốc chạy, chạy theo chỉ dẫn của anh, rời cánh đồng, vào căn nhà gỗ. Trăn bự nằm chiếm cứ ở tầng hai, xung quanh không thấy súng bắn tỉa, chỉ có đèn laser. Phương Miên nhìn qua là hiểu, Mục Tĩnh Nam hư trương thanh thế, dùng laser đánh lừa Tô Tú. Đúng thật, anh không biến về thành người, làm sao cầm được súng?
Rõ ràng trăn bự đang mệt mỏi, đầu rắn rũ xuống. Phương Miên bò tới cạnh anh, chân chuột xoa xoa vảy rắn cứng rắn. Mục Tĩnh Nam ngẩng đầu, đôi ngươi vàng sẫm dựng thẳng phản chiếu chú chinchilla xám khổng lồ. Anh thấp giọng hỏi: "Tại sao lại khóc."
"Muốn khóc thế thôi. Sao, đàn ông đích thực không thể khóc à?" Phương Miên lẩm bẩm.
Mục Tĩnh Nam cố gắng vực dậy tinh thần, khàn giọng đáp: "Xin lỗi, anh luôn khiến em buồn."
"Em không buồn, mỗi ngày được ở bên cạnh anh, em cảm thấy rất hạnh phúc." Phương Miên hôn lên gò má cứng lạnh của anh, nói: "Anh ở đây nghỉ ngơi, em ra xem xe chúng ta thế nào."
Cậu chạy khỏi nhà gỗ, đàn chuột chũi dọn dẹp đồng ruộng, xử lý xác quân phiến loạn, sửa chữa những ngôi nhà bị bom đạn phá. Xe Phương Miên vẫn nằm giữa đường nhưng đã bị thủng lỗ chỗ, vỏ xe bị đập móp méo. Phương Miên thử khởi động, may mắn thay động cơ không bị hỏng, dầu cũng còn nguyên vẹn, có thể tiếp tục khởi hành. Đàn chuột chũi kéo vải dầu, giúp cậu che trần xe bị đánh nát, dùng dây buộc chặt các góc nhưng vẫn khó ngăn nổi gió lạnh buốt xương. Cậu nói cảm ơn, đi đón Mục Tĩnh Nam, lái con xe chắp vá tồi tàn, lần nữa lên đường.
Phương Miên không biến về thành người, cùng Mục Tĩnh Nam sống dưới dạng thú. Hai con tiến vào địa bàn của Tô Tú, một chú chinchilla chở theo một con trăn đen bự, hướng về phương bắc. Có lẽ Tô Tú đã ra lệnh, hành trình diễn ra suôn sẻ, họ không cần che giấu thân phận, núp núp tránh tránh. Đôi khi đi qua trạm kiểm soát, binh lính sẽ đưa đồ tiếp tế. Khi đến thành phố lớn hơn, cậu gửi xe để sửa chữa, thay mới trần xe, rồi lại xuất phát đi tiếp.
Dọc đường cậu hỏi vị trí của Thiên Đàng, có người nói vượt qua Bắc Đô, có người lại chỉ băng qua dãy núi vùng địa cực, đến tận cùng thế giới. Càng đi về phía bắc, dân cư càng trở nên thưa thớt, thời tiết càng rét mướt hơn. Dần dần, đến cả tiếng bom đạn cũng biến mất. Xa hơn nữa là vùng đất không người. Nước sông hoá băng, tuyết tùng kéo xa tít tắp, dãy núi hùng vĩ trải dài vô tận trước mắt họ. Thời gian nơi đây tưởng chừng đang ngưng đọng, dường như bước vào thế giới tuyết trắng bị cô lập
Phương Miên chẳng biết thế giới có điểm cuối hay không, rốt cuộc Thiên Đàng nằm hướng nào, hình như con đường này cứ mãi chạy dài như thế.
Nơi này thoạt nhìn thì yên bình nhưng nó tiềm ẩn nhiều nguy hiểm hơn thành thị. Họ tìm một vị trí vắng lặng để dừng xe, ngủ đến nửa đêm, Phương Miên nghe thấy tiếng sói tru, lập tức bật dậy. Cậu lay Mục Tĩnh Nam tỉnh, kiểm tra cửa xe đã khoá chưa. Không lâu sau, Phương Miên thấy một vài con sói hoang bao vây xe. Sói hoang nhe răng khát máu, lởn vởn xung quanh xe. Phương Miên lấy khẩu súng trường ở ghế sau, đối diện với lũ sói hoang qua cửa kính. Đàn sói hoang này lớn hơn nhiều so với sói bình thường, một số con còn đeo dây chuyền vàng trên người, Phương Miên thầm nghĩ, đây là alpha hoá thú?
Gió tuyết phần phật thổi lông lũ sói, cuồn cuộn như triều dâng. Trực diện quan sát tầm hai mươi phút, con sói đầu đàn tấn công, móng vuốt cào kính xe, mặt kính rít tiếng chói tai, tạo thành vết xước ngoằn ngoèo. Phương Miên chưa bao giờ ngờ rằng đám alpha hoá thú này thô bạo đến vậy, kính xe chắc chắn không thể chống đỡ được lâu. Cậu quyết định đánh đòn phủ đầu, mở trần xe, nghiêng người ra ngoài, nhắm vào sói hoang trong tuyết, một phát một con.
Lũ sói cực kì hung hăng, không hề sợ súng nổ, giẫm đạp xác đồng đội lao về phía trước, đâm vào kính xe. Kính vỡ tan tành, sói hoang vật lộn muốn chui vào trong, trăn đen luôn im lặng đột nhiên nhe răng nanh, cắn cổ sói. Một con sói khác xông tới cửa kính, trăn đen nhả con sói đã chết, thân rắn thô dày siết chặt cơ thể sói hoang, xương sói phát tiếng răng rắc, vỏn vẹn vài phút sau, xương vỡ nát từng mảnh, tắt thở.
Trên nóc xe, Phương Miên nã đạn, mặt tuyết bị xác sói hoang che lấp. Nửa tiếng sau, sói đầu đàn gầm gừ, cuối cùng cả lũ bỏ cuộc ngừng tấn công, rút lui vào rừng thông.
"Tổ sư cha chúng mày, mệt chết bố đây." Phương Miên cũng được thả lỏng, cúi đầu chui vào xe, đóng cửa trần, đặt súng trở lại ghế sau.
Cậu xoay người lại nhìn, trăn đen vẫn đang xoắn sói hoang bị nát xương. Thân sói xụi lơ vặn vẹo, chết không nhắm mắt, trông cực kì đáng sợ.
"Thôi, chúng nó chạy hết." Phương Miên dùng chân chuột vỗ nhẹ trăn đen bự, "Thả nó ra đi, nó tèo rồi."
Trăn đen chầm chậm quay đầu, Phương Miên nhìn vào mắt rắn vàng sẫm của nó. Đôi ngươi ác nghiệt, hung dữ, Phương Miên không thể tìm thấy một chút ánh mắt thuộc về Mục Tĩnh Nam. Tim cậu hẫng nhịp, gai lạnh sống lưng, dựng hết lông chuột, vô thức lùi về một bước, ngã ngồi trên ghế. Sự chèn ép từ thiên địch khiến Phương Miên khó thở, lúc này, Phương Miên sinh ý thức bản năng của một con chuột.
"Mục Tĩnh Nam, chuyện gì vậy anh?" Phương Miên cố gắng tỉnh táo lại.
Nhưng anh chẳng hề dao động, nhìn chòng chọc vào Phương Miên, đầu rắn áp sát, lưỡi rắn thè ra, xì xì rít lên.
"Mục Tĩnh Nam..." Phương Miên nhẹ nhàng gọi anh: "Em là Phương Miên đây, anh không nhận ra em sao?"
Trăn đen há to miệng, lộ ra răng nanh, thân rắn nhanh như chớp lao đến quấn quanh chinchilla. Kỹ thuật siết cổ quen thuộc, giống như khi bóp chặt con sói hoang kia. Mục Tĩnh Nam đã đánh mất lí trí trong cuộc chiến, trở nên điên loạn. Phương Miên ngạt thở, loáng thoáng nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc. Đầu choáng váng vì thiếu oxy, tầm nhìn như bị lớp sương mù đen bao phủ.
Điều lo lắng nhất đã phát sinh, Mục Tĩnh Nam hoàn toàn biến thành con thú, không còn nhận ra cậu.
Phương Miên gắng hết sức để duỗi chân, muốn với lấy khẩu súng ở ghế sau. Nhưng có súng rồi thì cậu sẽ làm gì? Bắn chết Mục Tĩnh Nam? Nỗi đau xót chất chồng trong l*иg ngực, không thể cất thành lời. Cậu từ từ rụt chân về, chạm lên vảy đen của Mục Tĩnh Nam, thầm thì: "Em không trách anh, Mục Tĩnh Nam. Nếu như anh tỉnh giấc, hãy nhớ rằng em không oán giận anh."
Thân trăn từng vòng từng vòng quấn chặt, đầu rắn ngẩng cao, răng nanh lạnh lẽo chạm gáy Phương Miên. Phương Miên khép mắt lặng lẽ chờ sự tử vong được ban xuống. Cơn đau dữ dội ập đến sau cổ, ranh nanh rắn cắm sâu trong da thịt, máu tươi chảy ào ạt. Cậu biết bản thân sắp chết, mọi thứ sắp kết thúc rồi. Chỉ là cậu khó chịu, nếu Mục Tĩnh Nam tỉnh dậy, nhìn thấy cậu đã qua đời, không biết sẽ đau lòng đến nhường nào.
Ông trời luôn trêu người, chưa từng quan tâm đến sự sống cái chết của chúng sinh.
"Em không trách anh, anh cũng đừng tự trách bản thân." Cậu nhắm mắt, nước mắt tí tách rơi trên vảy đen tuyền của anh.
Răng nanh đâm thủng máu thịt Phương Miên, hương pheromone tràn ra từ máu, không ngửi thấy mùi nhưng có thể nếm được vị ngọt ngào. Phương Miên cảm nhận được răng rắn ngừng đâm, sau đó vội vã rút ra. Cậu mở mắt, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của trăn đen.
Phương Miên chợt nhớ tới, độ phù hợp giữa cậu với Mục Tĩnh Nam cao tới 99%, pheromone của cậu có thể trấn an Mục Tĩnh Nam.
Hiện tại có phải pheromone đã giúp Mục Tĩnh Nam khôi phục ý thức không?
Phương Miên vui mừng reo lên: "Mục Tĩnh Nam, anh nhận ra em không?"
Mục Tĩnh Nam từ từ nới lỏng thân rắn, Phương Miên cuối cùng cũng được hít thở bình thường. Lưỡi rắn xì xì thè ra lần mò kiểm tra gáy Phương Miên, nơi đó có hàng lỗ máu nông đang rỉ máu, nhuộm phần lông xám phía sau của chinchilla thành màu đỏ. Phương Miên che cổ, muốn cùng anh nói chuyện. Nhưng anh đã nhảy qua cửa kính ô tô, không hé một lời trốn vào tuyết.
Phương Miên đuổi theo anh: "Anh đi đâu!"
Trăn bự dừng lại trong rừng tuyết, hơi quay đầu, thấp giọng nói: "Vứt bỏ anh đi."
"Rồi anh định làm gì? Vào rừng, trở thành con thú hoang, sống chung với bầy sói?" Phương Miên hét lên: "Được, anh muốn thành thú hoang, em sẽ đi cùng anh."
"A Miên, đủ rồi." Giọng nói lạnh lùng của Mục Tĩnh Nam từ xa xăm truyền đến: "Đến được nơi đây, đã đủ rồi, em nên buông tay."
Trăn đen quay đầu, sắp bò sâu vào rừng rậm.
Đột nhiên đằng sau nổ tiếng súng.
Trong khoảnh khắc, thế giới tĩnh lặng dường như rung chuyển, hạt tuyết loạt xoạt rơi giữa cành lá. Anh quay phắt đầu lại, thấy Phương Miên cầm khẩu súng chỉ lên trời, khói bốc ra từ họng súng, sau đó nòng súng hạ xuống, chuyển hướng, chĩa vào thái dương cậu.
"Dễ dàng bỏ cuộc, dễ dàng trở thành thú hoang, dễ dàng gϊếŧ chết chính mình." Phương Miên gằn từng chữ: "Anh đi con đường dễ, em cũng đi con đường dễ đó cùng anh. Anh chọn con đường trắc trở, em cũng bên anh đến tận cùng. Mục Tĩnh Nam, trước đây anh luôn cho em sự lựa chọn, ép em phải chọn cái này lựa cái kia. Bây giờ em cũng sẽ cho anh chọn, chọn đi, nói em biết câu trả lời của anh."
"Chúng ta cùng tiếp tục tiến lên phía trước, được không? Em không buông tay, anh cũng đừng từ bỏ." Phương Miên cố mỉm cười với anh, đôi mắt rưng rưng rơi lệ: "Mặc kệ Thiên Đàng ở đâu, chúng ta cứ đi cho đến khi không thể bước thêm nữa, lúc nào hết đường thì chúng ta ngừng lại. Ngày xưa anh luôn luôn ra quyết định, nhưng bây giờ em là sếp lớn, anh phải nghe lệnh em. Em nói chúng ta ở bên nhau thì chúng ta không được phép tách rời cho đến tận giây phút cuối cùng trước khi chết."
Lúc này, Mục Tĩnh Nam cuối cùng cũng hiểu rằng người muốn đi tiếp không phải anh mà là Phương Miên. Chặng đường trải từ nam tới bắc, từ nơi thành thị hoang vu đến chốn tận cùng thế giới, anh không trở lại, Phương Miên cũng không có ý định quay đầu. Hoa tuyết rơi trên môi đều mang vị đắng chát. Anh cúi đầu cọ qua cọ lại cái đầu lông xù của Phương Miên, giúp Phương Miên phủi tuyết.
Thật ngốc mà, làm vậy thực sự đáng giá sao?
Hồi lâu sau, tưởng chừng cả thế kỉ đã trôi qua, trong tiếng gió tuyết thê lương, Phương Miên chờ mãi cũng nghe được lời hồi đáp khản đặc từ anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]