Tuyết rơi, khung cảnh trắng xoá một màu tuyết. Kỳ mẫn cảm của Mục Tĩnh Nam kéo dài vài ngày, Phương Miên vừa an ủi anh, vừa tiếp tục lái xe hướng phía bắc. Bánh xe đã thay thành bánh xe đi tuyết, do khắp nơi xảy ra chiến tranh, không ai ra xúc tuyết, tốc độ xe chạy cũng chậm hơn rất nhiều. Đôi khi đi ngang qua khu vực bị chiến tranh tàn phá, có thể nghe thấy tiếng bom đạn nổ rung trời đằng xa. Tuyết trắng vùi lấp mặt đất đẫm máu đỏ như thể an táng tất cả bên trong. Phía bắc nhiều đất hoang, thôn xóm li tán, thành phố suy tàn, Phương Miên lái xe, trăn đen say giấc nồng ở ghế sau, giữa đất trời mênh mông này tưởng chừng chỉ còn lại cậu cùng Mục Tĩnh Nam lao về phương bắc.
Thật không dễ mới tới được một xóm nhỏ vẫn còn người sinh sống, có ông lão chống gậy đứng bên bức tường mục nát xây bằng đất hoàng thổ, bên cạnh là omega đang địu em bé trên lưng. Không thấy alpha độ tráng niên, có lẽ họ đã bị kéo đi nhập ngũ. Tô Tú không thể đánh chiếm phía nam, chuyển sang càn quét phía bắc, gây xích mích với lãnh đạo phiến quân điên cuồng tăng cường quân binh. Phần lớn các alpha bắt gặp dọc đường đều mặc quân phục, Phương Miên né tránh họ, bỏ đi, cố gắng hết sức để không đυ.ng mặt quân phiến loạn. Quân phiến loạn dưới quyền Tô Tú tốt hơn một chút, nhưng phiến quân của các phe phái khác thì không như vậy, hầu hết người dân trong thôn xóm trên đường đều bị bọn chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-sau/3430167/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.