Chương trước
Chương sau
Kỳ thật Vân Ly cũng không bắt buộc phải mang Liên Ngu Sơn quay về Thương Lãng, nhưng Liên Ngu Sơn hiện tại thân thể suy yếu, thai nhi không xong, rời đi chính mình, chỉ sợ không đến hai ngày không những không bảo toàn được đứa nhỏ mà còn đánh mất tính mạng y. Dù sao trên đời này rất ít người có thể so sánh được với y thuạt của Vân Ly hắn.
Nam tử Vân quốc nhiều người kế thừa huyết mạch của thủy thần, có thể dùng đản tử đan để nghịch thiên sinh con; hơn nữa thai nhi sinh mệnh rất mạnh, thường khỏe hơn cả cơ thể mẹ, cho nên thường những người mang huyết thống chu huyết cũng không dễ bị sảy thai, trừ phi là dùng ‘liễu đoạn mệnh quả’ (quả chấm dứt sinh mệnh -> dùng cho người mang chu huyết muốn phá thai). Mà tình huống như Ngu Sơn thật sự rất ít, có thể thấy thân thể y đã sắp gánh đỡ không nổi.
Vân Ly thập phần khó xử. Lúc đầu là hắn là muốn lấy danh nghĩa đại thần quan cầu tình với hoàng thượng cầu tình, mang Liên Ngu Sơn quay về Hạo Hãn thần điện nhận thần chức, làm một thân thị bình thường. Bởi vì suốt đời hầu hạ thủy thần, so với lưu lạc nơi bắc cương không biết khi nào mới có thể kết thúc cuộc sống lưu đày ấy. Nhưng Vân Ly trăm triệu lần không ngờ Liên Ngu Sơn lại nghịch thiên mang thai, đã có tha hai tháng.
Vân Ly không chỉ là đại thần quan của Vân quốc mà còn là thúc thúc của hoàng thượng. Trong bụng Sơn nhi đã có cốt nhục của hoàng thượng, dù Vân Ly lấy thân phận của thần quan hay là người trong hoàng thất cũng tuyệt đối không thể để huyết mạch của hoàng gia lưu lạc bên ngoài. Nếu không phải yêu quý Liên Ngu Sơn, mơ hồ có thể hiểu được sự thống khổ và đau lòng của y thì khi hắn phát hiện ra y có thai đã cho người lập tức hồi kinh báo cho Vân Lạc rồi. Hiện tại tuy không làm như thế nhưng vẫn khiến ông thấy khó xử.
Xe ngựa vẫn đang làm từng bước chạy về phía kinh thành. Nhân số của xe đại thần quan không nhiều, nhưng vô luận đến đâu mọi người đều đã tự động nhường đường, cung kính thi lễ.
Liên Ngu Sơn nằm trong xe ngựa của Vân Ly, sắc mặt vẫn không tốt nhưng so với mấy ngày trước đây đã khỏe hơn nhiều. Yngơ ngác dựa vào ngồi ở tháp thượng, ánh mắt đăm đăm, thần sắc thê ly (buồn bã xa cách).
Vân Ly nhìn cảm thấy không đành lòng, ôn nhu nói, “Sơn nhi, ngươi yên tâm, ta đáp ứng ngươi sẽ không nói cho Hoàng Thượng biết.”
Liên Ngu Sơn hai tay ôm lấy bụng, hơi phát run.
Vân Ly không khỏi thở dài, “Ta không rõ, ngươi rốt cuộc đang sợ cái gì?”
Liên Ngu Sơn cười khổ một tiếng, “Đại thần quan, ngài không hiểu…”
Vân Ly nghĩ nghĩ, phỏng đoán nói, “Là bởi vì Hoàng Thượng đại hôn  sao?” Vân Ly quả thật không hiểu, có lẽ kiếp này hắn vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu.
Hắn từ nhỏ hầu hạ thuỷ thần, tâm bó buộc tình (kiềm chế tình cảm),đối với tình cảm nhân gian tiếp xúc rất ít. Lúc tuổi còn trẻ đối với tình cảm của Vân Kha Vân Dạ luôn mông lug không hiểu rõ, đến khi hiểu được thì không còn thấy hứng thú nữa.
Liên Ngu Sơn nghe vậy, hô hấp cứng lại, gắt gao túm vạt áo, sau một lúc lâu mới nói, “Không, cũng không hoàn toàn như thế…”
Vân Ly thấy thần sắc y, cũng không hỏi lại, tiến lên giữ chặt tay y, chậm rãi ấn xuống bụng, dỗ dành, “Sơn nhi, ngươi sờ thử xem.”
Liên Ngu Sơn quả nhiên phân tâm, sờ vào cái bụng vốn bằng phẳng của chính mình, “Không có gì khác mà…”
Vân Ly mỉm cười, “Ai nói? Mặc dù mới hơn hai tháng, đứa nhỏ còn chưa có hình dạng nhưng vẫn cố khác biệt a. Ngươi sờ thử lần nữa xem.”
Liên Ngu Sơn lập tức tập trung tinh thần, cúi đầu cẩn thận quan sát bụng mình. Một lát sau vẫn nhụt chí nói, “Vẫn là không có… A, có phải hay không đứa nhỏ, đứa nhỏ…”
“Không phải, ngươi đừng nghĩ bậy.” Vân Ly buồn cười, đánh gãy ý nghĩ của y, “Ngươi không phát hiện bụng  ngươi cứng hơn một chút sao?”
Liên Ngu Sơn nhẹ nhàng ấn ấn bụng, quả nhiên làn da phía dưới căng lên, không mềm mại như trước kia. Liên Ngu Sơn tuy rằng mấy ngày liên tiếp có cảm giác trướng bụng nhưng vẫn lo lắng thiếu chút nữa đứa nhỏ đã không giữ được, không muốn nghĩ đến nữa, lúc này đột nhiên hiểu ra, thì ra đứa bé ở trong này…
Vân Ly thấy Liên Ngu Sơn thần sắc trở nên yên lặng, đặt hết lòng dạ vào đứa nhỏ, tạm thời không nghĩ đến chuyện đại hôn của Vân Lạc kia, trong lòng không khỏi thở nhẹ…
Nhưng phương pháp này cũng không phải kế lâu dài. Hắn tuy đã đáp ứng Liên Ngu Sơn không nói cho hoàng thượng biết chuyện này, nhưng trong thiên hạ này, chuyện gì có thể giấu được hoàng thượng đây? Vân Lạc bây giờ vẫn còn non nớt, chẳng qua là bởi vì ban đầu đã gặp phải biến cố lớn, chịu đả kích liên tiếp, rất nhiều chuyện chưa bận tâm đến. Nhưng hắn dù sao cũng là nhi tử của Vân Kha, nói không chừng không bao lâu nữa sẽ quen với thân phận của hoàng thượng, đến lúc đó mới đúng là quyền khuynh thiên hạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.