Đường về vô cùng thuận lợi, hai mươi ngày sau, xe ngựa đã tiến vào ngoại thành.
Trời sẩm tối, đoàn xe nghỉ ngơi ở trạm dịch, từ xa đã nhìn thấy tường thành nguy nga đồ sộ.
Duy Tang vừa xuống xe ngựa đã bắt gặp Giang Tái Sơ đi tới. Nàng dừng một chút rồi hỏi: “Điện hạ, ngày mai vào thành sao?”
“Quận chúa cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây, bệ hạ đã phái cấm vệ quân tới đây trông chừng, có thể vào kinh bất cứ lúc nào.” Ánh mắt của hắn cực kỳ lễ độ mà lại dừng trên bờ môi nàng, “Ta hồi cung trung phục mệnh, chúng ta từ biệt ở đây.”
Một tay Duy Tang đỡ trên càng xe, chỉ là bàn tay vô thức nắm chặt.
Mấy ngày nay bọn họ chưa từng nói chuyện, ánh mắt luôn thay đổi, nhưng nàng biết hắn luôn ở bên cạnh mình.
Bây giờ, hắn rốt cuộc cũng đi rồi.
Nàng bỗng nhiên sợ hãi, ánh mắt không tự chủ được mà nâng lên, sau một lúc lâu nàng mới cúi đầu nói: “Ninh Vương, thương thế của ngài đã khá hơn chưa?”
“Cũng khá hơn nhiều.” Hắn bình tĩnh cười với nàng, xoay người rời khỏi, môi mỏng khẽ động.
Nàng thấy rất rõ ràng, hắn lặng lẽ nói với nàng: “Đừng sợ, ta ở bên cạnh nàng.”
Ngựa phi như tên bắn về quý phủ, Giang Tái Sơ tắm rửa thay quan phục xong, nội thị trong cung đã ở sau phủ Ninh Vương, vừa thấy hắn liền cười nói: “Điện hạ, bệ hạ và Thái hậu vẫn đang chờ ngài.”
Giang Tái Sơ cung kính nói: “Xin phiền công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-phon-hoa/1930449/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.