Ngọn lửa dần dần tắt, Duy Tang cẩn thận đẩy Giang Tái Sơ ra, nhóm thêm củi cho đống lửa.
“Duy Tang… Gần đây có nước sao?” Hắn mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
“Muốn uống nước sao?” Duy Tang vội vàng chạy đến bên cạnh hắn.
“Gần đây có nước sao?” Hắn có chút kiên trì hỏi.
“Có một cái hồ nước cách đây không xa.” Duy Tang chần chờ nói, “Sao vậy?”
“Ta muốn tắm một chút.” Hắn ngồi dậy nửa người, sắc mặt mặc dù tái nhợt nhưng lại rất kiên định.
“Chàng điên rồi sao? Chàng vừa mới hạ sốt!” Duy Tang giữ bờ vai của hắn, “Không được đi.”
Đầu tóc hắn xốc xếch rũ xuống vai, lúc ngồi dậy, quần áo đã rách mướp, gương mặt tuấn tú lại giống như một đứa trẻ, “Ta muốn đi.”
Từ trước tới giờ đều là nàng nũng nịu với hắn, cũng chưa bao giờ thấy hắn cố chấp như vậy… Duy Tang nhất thời có chút luống cuống, bối rối một hồi lâu mới nói: “Miệng vết thương không thể đụng vào nước… Nếu chàng cảm thấy không thoải mái, ta có thể giúp chàng lau mình?”
Bên ngoài ngôi miếu đổ nát, bởi vì ban ngày vừa trải qua một trận mưa nên trong bầu không khí ẩm ướt còn mang theo hương vị bùn đất. Duy Tang đỡ hắn đi ra ngoài, dưới ánh trăng lờ mờ, bóng hai người kéo dài trên mặt đất, từ từ chồng lên nhau.
Hắn đi rất chậm, gần nửa trọng lượng cơ thể đều tựa vào người nàng, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau.
Thật ra hồ nước kia cách đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-phon-hoa/1930446/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.