Chương trước
Chương sau
Cuối cùng cũng đi
Những chuyện này cũng chưa đủ để khiến một kẻ có hình tượng tốt đẹp như hắn phải cộc cằn, việc thực sự khiến cho Âu Dương Thanh Phong nổi đóa là có một lần, hắn từng đến Kim Luân tự so tài với một trưởng lão, nhất thời không kịp thu tay, đánh cho vị trưởng lão kia trọng thương.
Lúc ấy hắn cũng chỉ là vì muốn tuyên cáo với mọi người, mặc dù tu vi hắn không thể tăng lên, nhưng thực lực vẫn không phải kẻ bọn họ có thể địch nổi như trước, Kim Luân tự trưởng lão này cũng chỉ xui xẻo rơi vào tay hắn mà thôi.
Ai ngờ chân trước vị trưởng lão Kim Luân tự kia vừa được người mang đi, chân sau Ân Mạc đã đến tìm hắn. Hai người không dùng pháp khí, chỉ dùng nhục thân để cận chiến, từ trước đến nay Âu Dương Thanh Phong vẫn vô cùng có lòng tin với khả năng cận chiến của mình lại thiếu chút nữa bị Ân Mạc đánh nát cả người.
Lần đó, hắn nằm trong Luân Hồi điện gần ba năm có thừa.
Khi ấy hắn còn nhớ rõ, lúc Ân Mạc tìm đến mặt còn đầy vẻ tươi cười, nói là đã ngưỡng mộ đại danh hắn từ lâu, xin Âu Dương sư huynh chỉ điểm một hai cho. Giọng điệu khiêm nhường kính trọng biết bao nhiêu, nhưng đến khi thực sự động thủ, hắn chỉ thiếu chút nữa đã đẩy Âu Dương Thanh Phong vào ngõ chết.
Có điều chuyện này trừ hai bọn họ ra căn bản không có kẻ khác đứng xem, cho nên không ai biết người đã đánh cho hắn thành bộ dạng đó là ai, mà Âu Dương Thanh Phong đương nhiên sẽ không tuyên dương bốn phía chuyện mình bị đánh. Cho nên, mỗi lần thấy Ân Mạc đến Luân Hồi điện, được các trưởng lão tôn sùng là Thượng tân, trong lòng hắn đều uất ức không nói thành lời.
Nhìn sắc mặt người kia chuyển từ trắng sang xanh rồi lại biến thành đen, Hoa Liên đã hiểu, đây nhất định cũng là một kẻ biết được bộ mặt thật của Ân Mạc, xem ra là bị hắn chọc tức không ít, thật là đáng thương làm sao.
Cũng may tâm cảnh của Âu Dương Thanh Phong coi như cũng không đến nỗi tệ, chỉ thoáng nhớ lại quá khứ một chút rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Giữa hắn và Ân Mạc, tuy chưa đến mức ngươi chết ta sống, nhưng nếu có thể động chân động tay sau lưng hắn, thi thoảng làm một lần cũng không tồi.
“Niết Thiên, ngươi chưa quên nguyên nhân sư bá Kiến Tuệ của ngươi bị phong ấn đấy chứ?”
Câu này của Âu Dương Thanh Phong khiến cho đuôi mắt của Ân Mạc hơi nhếch lên, Kiến Tuệ mặc dù là sư bá của hắn, nhưng vẫn luôn đảm đương vai trò sư phụ, trước kia là vì giao tình với Chí tôn Ma đạo quá mức gần gũi cho nên mới bị ba mươi sáu vị Pháp Vương của Kim Luân tự liên thủ phong ấn, đã qua bảy năm, đến nay vẫn ở trong địa ngục Liệt Hỏa của Kim Luân tự chịu tất cả đau đớn.
Trong Kim Luân tự, qua lại quá gần gũi với Yêu Tu và Ma Tu, kết quả đều sẽ không hay ho. Có điều, Âu Dương Thanh Phong lại dùng chuyện này để hù dọa hắn, trái lại có chút buồn cười.
“Âu Dương huynh đang định thay Pháp vương của Kim Luân Tự chúng ta xử quyết ta chăng?” Ân Mạc cười như không cười nhìn Âu Dương Thanh Phong, chuỗi Phật châu đỏ như máu vẫn xoay qua xoay lại, dưới ánh trăng, tản ra từng luồng hồng quang khiến cho người ta thót tim.
“Ta chỉ nhắc nhở ngươi một chút, hy vọng ngươi đừng có tự hiểu lầm.” Hoàn toàn là giọng điệu dạy dỗ đệ tử, sắc mặt của Ân Mạc không hề thay đổi, chậm rãi mở miệng.
“Vậy thì tốt, ta cũng cảm thấy, chuyện hủy thi diệt tích thực sự rất phiền toái. Nếu Âu Dương huynh đã nhắc nhở xong rồi, vậy chúng ta có thể đi được chưa?”
“Xin cứ tự nhiên.” Cuối cùng, coi như bị Ân Mạc mở miệng uy hiếp, Âu Dương Thanh Phong cũng chỉ biết cắn răng, không dám thực sự xuất thủ. Không chỉ là vì bận tâm đến Kim Luân tự phía sau Ân Mạc, mà cũng vì hiện giờ hắn cũng không xác định mình có phải là đối thủ của Ân Mạc hay không.
Người này từ khi mới bắt đầu xuất hiện ở Tu Chân giới đã là đệ tử nội môn của Kim Luân tự. Vốn, trong Kim Luân tự không có đệ tử nào được để tóc tu hành, nhưng cố tình Ân Mạc lại là ngoại lệ. Một ngàn năm trăm năm, từ một tu sĩ Trúc Cơ kỳ một đường thăng cấp thẳng đến Hóa Thần kỳ, nghe nói tu vi hiện giờ đã đến tận Hóa Thần kỳ giữa.
Dõi mắt cả Tu Chân giới này, tuyệt đối không có sự tồn tại nào yêu nghiệt hơn hắn.
Nếu như, bên cạnh Ân Mạc là một đại yêu có thực lực không kém hắn là bao, hắn còn có thể mượn cớ để nói, có điều tu vi của Hoa Liên thực sự quá thấp, hắn cũng ngượng phải mở miệng chọc phiền phức.
Huống chi, một đám hòa thượng già ở Kim Luân tự kia nổi danh bao che khuyết điểm, lần trước nếu không phải vì chuyện của Kiến Tuệ ầm ĩ quá lớn, Nhị cung Tam điện đều phái đại diện đến Kim Luân Tự, e rằng đến giờ nay ông ta vẫn còn đang ung dung làm Thái Thượng trưởng lão của ông ta rồi.
Sau khi Ân Mạc và Hoa Liên đi rồi, Âu Dương Thanh Phong cũng định đi, đột nhiên, có một đệ tử gọi hắn một tiếng, “Thái sư thúc.”
“Sao?” Âu Dương Thanh Phong quay đầu lại, quét qua đệ tử kia một cái, phát hiện là một gương mặt quen thuộc, “Ngươi tên là Nam Lăng Thư?”. Người này hắn nhớ, là môn sinh đắc ý của của sư điệt hắn, rất có khả năng trở thành thủ lĩnh đệ tử của Luân Hồi Điện, bản thân thế lực của Nam Lăng thế gia ở Tu Chân giới cũng không tệ.
“Dạ phải.” Được Âu Dương Thanh Phong nhớ tên, đây không nghi ngờ gì là một loại vinh dự, tư thế của Nam Lăng Thư lại càng thêm cung kính.
“Có chuyện gì sao?”
“Chính là nữ yêu khi nãy đã từng bắt Tề Tông Nhi đi, hơn nữa, hình như nàng còn có quan hệ mật thiết với Khổng Uyên, con trai Khổng Tước Hoàng.”
Nghe lời Nam Lăng Thư nói, Âu Dương Thanh Phong nhướn mày, chuyện này cũng không nhỏ, Luân Hồi điện bọn họ cũng chẳng quan tâm đến Tề Tông Nhi, có điều Tề Hàn kia cũng là nhân tài có thể bồi dưỡng, nếu không tìm được Tề Tông Nhi để đổi Tề Hàn lại, e rằng bên phía Ma đạo kia sẽ không chút lưu tình giết chết Tề Hàn.
Vốn tưởng chẳng qua chỉ là một nữ yêu khiến cho Ân Mạc cảm thấy hơi hứng thú mà thôi, không ngờ lai lịch nàng ta cũng có chút thú vị.
“Bọn họ chắc muốn đi Lâm Châu, quay lại phái người theo dõi nàng, nhớ, nếu như chứng thực nàng ta và Tề Tông Nhi kia không liên quan, tuyệt đối không được ra tay với nàng ta.” Tạm thời chưa biết quan hệ giữa nàng và Ân Mạc là gì, nếu như xuất thủ đối phó nàng, ai biết Ân Mạc sẽ có phản ứng gì.
Âu Dương Thanh Phong không sao hiểu nổi, tại sao cùng là Phật Tu, sư huynh đệ của Ân Mạc đều từ bi đầy lòng, từ trước tới nay chưa hề sát sinh, còn hắn lại giết người vô số, nhưng tu vi lại mạnh hơn rất nhiều. Đừng nói là Âu Dương Thanh Phong, cả Tu Chân giới này có nghĩ nát cả óc cũng không hiểu nổi điểm này.

Hòa thượng… Lần này Hoa Liên có muốn không tin cũng không được, Ân Mạc thế mà lại là hòa thượng thật. Mặc dù đầu hắn có tóc, nhưng việc này cũng không cản trở hắn làm hòa thượng. Kim Luân Tự ư, nghiêng đầu liếc nhìn Ân Mạc, nàng đột nhiên có một loại cảm giác nguy hiểm, hòa thượng này tuyệt đối là không có ý tốt.
“Sao không đi?” Biết rõ nguyên nhân, Ân Mạc vẫn cố ý hỏi. Âu Dương Thanh Phong đột nhiên xuất hiện, chắc đã khiến cho tiểu yêu tinh này sợ hết hồn rồi.
“Rốt cuộc ngươi định làm gì?” Dứt khoát thống khoái một lần cho xong, dù sao nghểnh cổ cũng là một đao, rụt cổ cũng là một đao, hôm nay bất cứ giá nào nàng cũng phải biết rõ ràng.
“Cứu ngươi thoát khỏi bể khổ thôi.”
“Ngươi gạt ta!” Từ lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt, Ân Mạc đã quấn lấy nàng, nhưng từ trước tới nay nàng chưa từng gặp hắn bao giờ, đây mới là chỗ kỳ quái.
Cho dù hắn có tò mò với mình, cũng không đến mức như vậy.
Hoa Liên cũng không ngu, vừa nãy trong cái miếu đổ kia, hắn ra tay đối phó Thực Vận Long, thậm chí cả linh cốt cũng cho nàng, cho dù hắn chẳng thiếu gì, nhưng tuyệt đối cũng không đến lượt nàng.
“Chậc, ngươi vậy mà lại phát hiện ra rồi.”
Chính là cái giọng điệu này khiến cho Hoa Liên không biết nói sao cho phải, mềm không ăn, cứng thì nàng cũng không dám cho Ân Mạc ăn, cho nên, khí thế vừa mới bùng lên lại một lần nữa xẹp xuống.
“Đừng có nhăn nhó cái mặt bánh bao kia của ngươi nữa, sắp đến Lâm Châu rồi.” Thời gian mới chỉ trong chớp mắt, đoạn đường phải đi mất mấy ngày đường cứ thế đã được hai người đi hết, nàng coi như đã được lĩnh giáo bản lĩnh của tu sĩ Hóa Thần kỳ rồi. Về phần chuyện hắn nói nàng mặt bánh bao, nàng đại nhân đại lượng không so đo với hắn.
Đứng ở ranh giới giữa Lâm Châu và Vũ Châu, Ân Mạc dừng bước, “Đi đi.”
Nghe ý tứ của hắn, hình như là không định đi cùng mình. Hoa Liên cố nén sự kích động trong lòng, ngẩng đầu nhìn qua Ân Mạc, lên tiếng xác nhận lại lần nữa, “Ngươi không đi Lâm Châu?”
“Thì ra là ngươi không nỡ để ta đi sao…. Không bằng đi theo ta đi…”
“Nằm mơ!” Hoa Liên lại nhăn cái mặt bánh bao trắng mịn kia lại, xoay người đi thẳng.
Ân Mạc dõi mắt nhìn Hoa Liên bỏ đi, miệng nhếch lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.