Ân Mạc phiền phức đầy mình
Thấy Ân Mạc trưng cái vẻ “sớm biết sẽ vậy thì lúc trước còn thế làm gì” ra, Hoa Liên đã thấy ngứa cả răng. Ngôi miếu nhỏ này không thể ở tiếp được nữa, vì vừa nãy đã hấp thu những kim quang kia nên linh lực đã bị tiêu hao mất của nàng khi nãy dường như đã được bổ sung trở lại, cho dù bây giờ có đi suốt đêm cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần không phải đi với hắn là được.
Đáng tiếc, Ân Mạc căn bản chẳng để ý đến nguyện vọng của Hoa Liên, một mình đủng đỉnh đi đằng trước, thi thoảng còn dừng lại chờ Hoa Liên ở phía sau đang mưu đồ chạy trốn.
“Ngươi rốt cuộc đã cho đứa bé kia ăn cái gì?” Biết rõ chạy không thoát, nàng cũng chẳng lãng phí thời gian nữa, bước nhanh lên trước hai bước, đi song song với Ân Mạc.
Ánh trăng mông lung, bóng cây lay động trên mặt đất, gió mát phe phẩy, truyền đến một tràng tiếng xào xạc. Nàng vẫn khá là thích ban đêm, đây là thời gian thích hợp cho Yêu tộc đi lại, nếu như bên cạnh không có tên này, tâm trạng của nàng nhất định sẽ càng thêm thoải mái.
“Bánh bao, không phải ngươi cũng được hưởng rồi còn gì?”
“Trong bánh bao bỏ cái gì?” Nói chuyện với Ân Mạc đừng bao giờ vòng vèo, hắn từ xưa tới nay không biết nói vào trọng điểm, có điều, Hoa Liên rất nghi là hắn cố ý.
“À… Thực ra cũng chẳng có gì, một tí cỏ Ngưng hồn, một tí hoa Tuyệt Tình, thêm chút Tô Hồng thôi.” Đích thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-phat/84491/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.