Hồ tộc có biến
Hoa Liên không đáp lại Ân Mạc ngay, trầm mặc rất lâu mới nhàn nhạt mở miệng, “Trên đời này làm gì có nhiều nếu như như vậy.”
Ân Mạc lẳng lặng mỉm cười, nửa ngồi dậy, hai cánh tay vòng qua hông nàng. Hoa Liên không phản kháng, mặc cho hơi thở của Ân Mạc bao bọc lấy mình,
Nàng ngồi trong ngực Ân Mạc, lưng dán lên lồng ngực của hắn. Nhịp tim của hắn trước sau vẫn trầm ổn, nghe vào khiến người ta không kìm được mà thấy an tâm. Tay của Hoa Liên bị hắn bao lấy trong lòng bàn tay.
Nếu không có sự đối lập này, nàng thậm chí còn không biết, tay của mình lại nhỏ bé đến vậy.
Một đêm này, Ân Mạc cứ ôm nàng như vậy, cũng không nói gì, giữa hai người lại có một thứ cảm xúc nhẹ nhàng đang lưu chuyển.
Ngoài cửa sổ ánh sáng dần dần xuất hiện. Ở gần U Hải rất ít khi có thể nhìn thấy mặt trời. Có điều hôm nay, thái dương hiếm hoi lại lộ mặt. Hoa Liên nhẹ nhàng rút tay khỏi tay Ân Mạc, quay đầu lại nhìn hắn, “Trời sáng rồi.”
“Không chờ nổi, muốn về rồi?” Ân Mạc ôm nàng không buông tay, giọng nói mang theo ý cười.
“Nhớ nhà, không được sao?” Hoa Liên khiêu khích cười nói.
“Được chứ, dĩ nhiên là được.” Ân Mạc thả Hoa Liên ra, nhìn nàng nhanh chóng xuống giường, cách mình thật xa, không nhịn được mà mỉm cười. Nhưng nơi này không phải quê hương của nàng, từ trước đến giờ vẫn đều không phải, hắn nhủ thầm trong lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-phat/1983859/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.