Tơ hồng
“Giận rồi?” Thấy gương mặt xinh xắn của nàng đã nghẹn đến đỏ bừng, điệu bộ bất cứ lúc nào cũng muốn lao tới quyết đấu sinh tử với mình một trận, nụ cười trong mắt Ân Mạc lại càng thêm sâu.
“Ngươi muốn làm gì?” Hoa Liên tức giận hỏi, dù sao hắn đã tới chắc chắn là không có chuyện gì tốt.
“Ta lo cho nàng, nên tới thăm một chút.” Ân Mạc đặt ly rượu trên tay xuống, ánh mắt không chút tránh né, nhìn chằm chằm vào nàng. Hoa Liên lại bị hắn nhìn cho có chút lúng túng, quay đầu đi.
“Chỗ này rất tốt.”
“Đúng là không tồi, cũng hợp với nàng.”
“Cho nên…”
“Ừm?” Ân Mạc cất cao giọng.
“Ngươi có thể đi được rồi.”
Ân Mạc vẫn ngồi yên bất động, chỉ cười cười không đáp. Hoa Liên bị kích thích không nhẹ, nhưng cũng không gây ra hành động quá khích nào. Nếu hắn cứ ì ở đó không đi thì cứ coi như hắn không tồn tại là được.
Nghĩ thì hay vậy, hiềm nỗi một người to lù lù như thế, muốn coi như không nhìn thấy hắn, thực sự là độ khó hơi cao. Ân Mạc vốn là kiểu dù không động đậy gì, chỉ lẳng lặng đứng trong góc thôi cũng sẽ thu hút ánh mắt của người khác, huống chi hắn còn cố ý lượn qua lượn lại trước mặt ngươi.
Phật đều dễ làm như vậy sao? Phật tổ lại không giao nhiệm vụ gì ư? Hoa Liên vô cùng muốn biết, tại sao hắn ở chỗ nàng ngây ngốc lâu như vậy mà Phật giới chẳng có ai đến thúc giục.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-phat/1983807/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.