Thần khí Lưỡng Nghi đồ
Tơ hồng mặc dù không có tác dụng với nàng, nhưng một khi buộc lên trên tay sẽ để lại dấu vết. Muốn bỏ dấu vết đi thì chỉ có người buộc lên mới gỡ được. Thương lượng với Ân Mạc ư? Nếu hắn mà đồng ý thì mới đầu đã chẳng làm vậy.
Ân Mạc đón lấy cái gối ngọc đang bay về phía đầu mình, “Giận rồi?” Điển hình biết rồi còn hỏi.
Hoa Liên ngồi trên giường trừng hắn, ảo não tại sao mình lại đụng phải một kẻ có da mặt dày như vậy.
Ân Mạc cũng không quan tâm sắc mặt Hoa Liên khó coi thế nào, lại còn tự bước tới, thậm chí còn ngồi lên mép giường, chìa tay phải mình ra cho Hoa Liên nhìn, trên ngón út của hắn cũng có một vệt màu hồng.
“Nàng có một, ta cũng có một, cho nên… chúng ta hòa nhau?” Ân Mạc giở giọng thương lượng.
Từ khi chào đời đến nay, nàng chưa từng thấy tuyệt vọng như thế bao giờ. Mình rốt cuộc đã làm chuyện táng tận lương tâm gì mà lại có thể dẫn cái loại mặt dày này về nhà chứ?
“Ngươi đi chết đi!” Loáng cái lật chiếc chăn gấm dệt bằng tơ của tằm ngọc lên, Hoa Liên siết lấy cổ Ân Mạc đẩy ngã hắn trên giường, nhảy qua ngồi trên người hắn, từ trên nhìn xuống, “Gỡ ra cho ta, nếu không…”
“Nếu không sẽ cùng ta đồng quy vu tận?”
Hoa Liên có thể khẳng định, nàng thấy được sự mong chờ trong mắt Ân Mạc.
“Ngươi nằm mơ đi.” Nàng sẽ bị tên khốn này làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-phat/1983806/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.