Có gì mà không dám
“Đúng thực là gặp trời đố kị.” Hoa Liên thu hồi ngọc giản trong tay, không nhìn đến tờ đan phương kia nữa. Hiện giờ nàng còn chưa có ý định đối nghịch với trời, có lẽ tương lai sẽ có chưa biết chừng.
Sau một khoảng thời gian khá dài, Hoa Liên không hề rời khỏi Bách Hoa Viên, cả ngày ở bên trong nghiên cứu các loại đan độc mình có thể luyện chế hiện giờ.
Ân Mạc từng nói với nàng, nàng nhất định sẽ phải tham gia vào Đại chiến Tiên Ma, càng nắm nhiều con át chủ bài trong tay, tỷ lệ sống sót lại càng lớn. Mặc dù nàng không nghĩ là mình sẽ chết, nhưng lúc nào cũng phải chuẩn bị chu toàn tất cả.
Hơn nữa, trước khi tham gia Đại chiến Tiên Ma, nàng còn phải làm một việc khác nữa.
“Hoa Liên, ta về rồi đây!” Bên ngoài Bách Hoa Viên, cấm chế Hoa Liên tiện tay bày ra bị người ta một cước đá tung, nghe giọng nói của người đến, trên gương mặt Hoa Liên dâng lên một nụ cười.
“Cuối cùng cũng chịu xuống núi Vĩnh Sinh.” Người đến chính là Anh đã lâu không gặp.
“Không phải là ta không muốn xuống, mà là bên trên không chịu cho ta đi. Lần trước Thanh Lam ỷ mình là Tiên Đế, ra tay với ta, ta mới xáo tung hang ổ của nàng ta lên, không biết là ai mách lẻo lên trên, kết quả là ta bị lôi lên núi dạy bảo một trận.” Anh có chút tức giận bất bình nói.
Hoa Liên cũng chỉ biết đứng một bên cười trừ, dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-phat/1983768/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.