Chương trước
Chương sau
Ta không giết hắn

“Ngươi dám động thủ với ta, Thái tử sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Cảm nhận được sự đe dọa của Nghiệt hỏa đối với bản thân, Thủy Đức Tinh Quân không dám chạm vào dù chỉ một tí. Trước đó lão đã nghe nói, ngay cả Đông Lâm Tiên Quân cũng bại bởi ngọn lửa này.

“Chuyện đó phải chờ hắn tìm được cơ hội đã, có điều đợi đến khi hắn có cơ hội, chưa biết là ai bỏ qua cho ai đâu.” Hoa Liên không hề để ý đến sự đe dọa của lão, bước từng bước một về phía Thủy Đức Tinh Quân.

Từng hư thể của nàng xuất hiện, vây xung quanh Thủy Đức Tinh Quân. Trên người mỗi hư thể đều phủ đầy Nghiệt hỏa đỏ rực, thoạt nhìn vừa yêu dị lại vừa khiến người ta sợ hãi.

Thủy Đức Tinh Quân nổi danh nhờ thuật khống chế nước, có điều Nghiệt hỏa lại không sợ nước, thực lực của hai người lại tương đương, còn chưa giao thủ, lão đã bị áp chế sít sao.

Hoa Liên chẳng hề có ý định nói đạo lý với lão, vừa ra tay đã muốn đòi mạng lão.

Thủy Đức Tinh Quân dĩ nhiên sẽ không ngồi chờ chết, lão dù gì cũng đã sống từng ấy năm, trong lòng tuy có khiếp đảm nhưng vẫn có chút thực lực. Trong tay lão xuất hiện một viên đá màu xanh nước biển, từng luồng lam quang tỏa ra từ giữa tảng đá, thứ lam quang đó lại có thể mạnh mẽ ép lui Nghiệt hỏa.

Thấy bảo bối trong tay có tác dụng, sắc mặt của Thủy Đức Tinh Quân dễ nhìn hơn một chút. Sát ý trong mắt lan tràn, là nàng ta động thủ trước, nếu có thể nhân cơ hội giết nàng, dù có là Tiên Đế cũng sẽ không nói gì.

Trong đầu Hoa Liên lúc này không có nhiều suy nghĩ đến vậy, nếu Nghiệt hỏa không thể tới gần luồng sáng xanh này thì phải dùng cách khác. Lưỡng Nghi đồ trong tay nàng mặc dù là thần khí phòng ngự, nhưng để đối phó với thứ này chắc không có vấn đề gì lớn.

Lưỡng Nghi đồ xuất hiện giữa lòng bàn tay Hoa Liên, nàng vừa nhấc tay, Lưỡng Nghi đồ đã chậm rãi bay lên đỉnh đầu Thủy Đức Tinh Quân, bắt đầu đè ép lão từng tấc một.

Thứ lam quang kia không chống đỡ được lâu, dưới áp lực của Lưỡng Nghi đồ, màu sắc cũng chậm rãi phai nhạt. Ngay cả hòn đá trong tay Thủy Đức Tinh Quân cũng bắt đầu xuất hiện từng vết rạn nứt.

Cho đến khi hòn đá kia hoàn toàn vỡ vụn thành bột, thứ lam quang kia cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.

Trong khoảnh khắc ánh sáng xanh vụt tắt, hai tay của Thủy Đức Tinh Quân nhanh chóng kết ấn, thủy nguyên lực mỏng manh trên người từ từ tản ra, thân thể cũng trở nên hư ảo. Nghiệt hỏa xuyên thấu qua thân thể của lão, lại không gây ra bất cứ thương tổn nào.

“Thủy Dung Thiên Địa?” Khi tu luyện Ngũ hành đến một trình độ nhất định nào đó, dựa vào một chiêu này cũng đủ để đi khắp thiên địa. Dù sao thiên địa cũng do Ngũ hành tạo thành. Nàng không ngờ tới, năng lực lĩnh ngộ của Thủy Đức Tinh Quân lại mạnh đến mức này.

Ngũ hành Tinh Quân, quả nhiên chẳng có ai là ngồi không.

“Hừ, Hoa Liên, ngươi dám ám sát Tinh Quân, chắc chắn các vị Tiên Đế sẽ thay ta làm chủ.” Thủy Đức Tinh Quân thấy nàng đã lấy thần khí ra, cũng biết mình không thể giết nàng được, nếu đã vậy, không bằng vứt củ khoai nóng bỏng này cho Tiên Đế xử lý. Như vậy, lão cũng sẽ lấy được một đáp án hoàn mỹ, ở Tiên Giới, người ngứa mắt nàng ta nhiều vô số.

“Vậy phải xem ngươi có cơ hội hay không đã.” Ngón tay của Hoa Liên điểm vào hư không năm cái, năm hư thể của nàng từ hình người biến trở lại thành đài sen, mỗi cái thủ ở một phía. Khi Thủy Đức Tinh Quân muốn dùng Thủy Dung Thiên Địa để trốn khỏi Bách Hoa Viên, lão mới phát hiện ra, thủy nguyên lực của mình lại không thể nào khơi thông với bên ngoài.

Thế này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, trái tim của Thủy Đức Tinh Quân trầm xuống, thân thể đã hư hóa lại bắt đầu ngưng tụ.

“Ta đã nói rồi, đã đến địa bàn của ta thì đừng mong thoát ra được.” Ngọn lửa ngút trời ngập đất hoàn toàn bao lấy Thủy Đức Tinh Quân.

Thế nhân đều biết, loài thú, đặc biệt là những loài thú mạnh đều có truyền thừa huyết mạch. Nhưng bọn họ lại không biết, thực ra thứ huyết mạch truyền thừa này, hoa cỏ cũng có, nhưng cực kỳ hiếm thấy.

Ví dụ những vật nghịch thiên như thần mộc Côn Lôn vậy, cũng có truyền thừa. Có điều số lượng của chúng quá ít, cho dù có thần trí cũng bị người ta coi là vật báu của thiên địa mà chặt bỏ trong đại kiếp Hồng Hoang.

Mãi cho đến khi huyết mạch của Tạc Xỉ trong cơ thể nàng bị người ta lấy đi, Hoa Liên mới lần đầu tiên cảm nhận được sự dao động trong huyết mạch của mình, mới hiểu rõ được thứ truyền thừa đích thực thuộc về chính bản thân mình.

Giờ, nàng mới chỉ lĩnh ngộ được loại truyền thừa đầu tiên, dùng hư thể để phong tỏa không gian. Có điều lúc này nàng cũng mới đồng thời không chế được năm đài sen phong tỏa không gian mà thôi, hơn nữa thời gian quá ngắn, cho dù như vậy, để đối phó với một Thủy Đức Tinh Quân cũng đã không thành vấn đề.

Thấy Thủy Đức Tinh Quân kêu gào thảm thiết trong Nghiệt hỏa, trái tim vẫn treo cao của nàng cuối cùng cũng hạ xuống. Bị đốt thành tro bụi chính là chết không đối chứng, cho dù Tiên Đế có tới cũng không tìm được nửa điểm manh mối nào.

Đúng lúc này, biến cố xảy ra. Giữa hai hàng lông mày của Thủy Đức Tinh Quân đột nhiên lại có một con kim long thoát ra, long ảnh kia xuyên thấu qua không gian phong tỏa của nàng không chút trở ngại, đánh về phía đóa sen do hư thể nàng biến ra.

Động tác của Hoa Liên cực nhanh, trong nháy mắt đã thu hồi toàn bộ hư thể, long ảnh kia cũng không đuổi theo, quẫy đuôi cuốn Thủy Đức Tinh Quân lên rồi biến mất trong hư không.

Dù đã chạy thoát nhưng Nghiệt hỏa trên người lão vẫn chưa bị dập tắt, cho dù không chết, từ nay về sau, coi như lão đã thành tàn phế.

Giờ lão đã chẳng còn đe dọa gì đến nàng được nữa, nhưng người đã trốn thoát, nếu chuyện này bị người khác biết, tình thế của nàng sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm. Cho dù không đến nỗi lên đài Trảm Tiên thì cũng không khá hơn được bao nhiêu.



“Thủy Đức sao rồi?” Trong cung điện của Long Vương Thái tử, Đông Lâm Tiên Quân trầm mặt hỏi.

“Thần hồn bị cắn nuốt hơn phân nửa, hắn coi như đồ bỏ rồi.” Long Vương Thái tử nheo mắt ngồi trên đại điện cao cao, thuộc hạ thê thảm thành như vậy, hắn chẳng những không tức giận, gương mặt trái lại còn lộ ra ý cười.

“Cứ cho qua như vậy sao?”

“Dĩ nhiên là không, lần này ta xem nàng ta trốn thoát kiểu gì.”



Đợi chưa đến ba ngày, Yến Cửu Vũ mang theo Thiên tướng Chấp pháp xông vào Bách Hoa Viên, Hoa Liên cũng không cảm thấy kinh ngạc, nếu không có động tĩnh gì thì mới khiến nàng thấy khó hiểu.

“Lần này ngươi phiền to rồi.” Yến Cửu Vũ có chút bất đắc dĩ, chuyện này hắn hoàn toàn không giúp được. Chẳng ai ngờ Hoa Liên còn dám ra tay giết Thủy Đức Tinh Quân, như vậy cần bao nhiêu dũng khí kia chứ. Hắn ngây ngốc ở Tiên Giới bao nhiêu năm như vậy mà cũng không to gan bằng Hoa Liên.

“Ta biết, thả hổ về rừng hậu họa vô cùng.” Chỉ trách tài không bằng người.

“Ngươi không nên ra tay với hắn, đó là một Tinh Quân.” Mặc dù địa vị của Tinh Quân không cao, nhưng Tiên Giới cũng chỉ có năm Tinh Quân mà thôi. Nàng tưởng đó là cải trắng hay sao, nói giết là giết luôn mất một người.

“Ta không giết hắn.”

“Nhưng hắn chết rồi.”

“Cho nên, đây mới là điểm mấu chốt. Sau lưng hắn có người muốn lấy mạng đổi mạng.”

“Dùng mạng của một Tinh Quân để đối lấy mạng của ngươi?” Yến Cửu Vũ hiển nhiên không tin, người kia cũng đâu có ngu chứ.

“Chẳng có gì đáng để kinh ngạc cả, hắn trốn thoát khỏi chỗ ta rồi, cũng sẽ chẳng còn tư cách làm Tinh Quân nữa, thay vì giữ lại một phế vật, chẳng bằng giết đi để đổi lấy mạng của ta, thực biết lợi dụng đồ bỏ đi.” Thủ đoạn của Long Vương Thái tử này thực sự đủ ngoan độc, thuộc hạ của mình, nói giết là giết.

“Đám Tiên Đế kia có tin được không?”

“Đương nhiên là không rồi.” Hơn nữa, cho dù bọn họ có tin cũng vô dụng. Nàng hiện giờ đã thành vật hy sinh để trao đổi lợi ích, cho dù không chết cũng sẽ không được sống yên lành…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.