Tiêu Dật nhìn chằm chằm Tần Mộc không chớp mắt, nhìn ánh mắt vốn dĩ màu đen của nó đột nhiên biến thành màu xanh, trong đầu nhanh chóng xuất hiện hai chữ: Yêu quái!!!
Nhìn thấy Tần Mộc xoay người đi tới chỗ nó, Tiêu Dật theo bản năng lui về sau một bước nhỏ, ánh mắt vẫn nhìn thẳng đôi mắt kì dị của Tần Mộc, ánh mắt kia thực xinh đẹp, giống với màu trời. Hay là không phải yêu quái, là thần tiên?
Tiêu Dật đang nghĩ, bọt nước từ đâu bay tới, làm mặt nó ẩm ướt, Tiêu Dật vẫy vẫy đầu lau mặt, ngẩng đầu người làm chuyện xấu đang giương miệng cười đê tiện kia, Tiêu Dật mím môi, lúc nãy mình vậy mà nghĩ Tần Mộc là thần tiên! Thật sự là quá thất sách! Người như vậy, cho dù là yêu quái, cũng là cái loại yêu quái đau khổ tu luyện vài trăm năm vừa mới có thể biến thành người! Nhưng mà chỉ có thể biến thành bộ dáng con nít!
TIểu Thái Tử ngạo kiều tôn quý của chúng ta hiển nhiên quên rằng nó cũng là con nít, mà còn thua Tần Mộc vài tuổi!
Tần Mộc không biết hình tượng của mình trong lòng Tiêu Dật lại rớt mấy bậc, vẫn đang vui vẻ vì rốt cục cũng có người tắm chung với nó, có thể chơi tát nước!
Ngay lúc Tần Mộc lại múc nước muốn tát lên người Tiêu Dật, cũng không ngờ tay nhỏ bé của Tiêu Dật giương lên, tát ngược lại nó, Tần Mộc nhất thời không phản ứng kịp, cũng bị ướt mem.
Tiêu Dật lúc này mới thấy vừa lòng, khóe miệng nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-nhac-quyen-chi-thai-tu-gia-dao/2502391/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.