Sáng sớm ngày ba mươi, trên đường lớn cơ bản không nhìn thấy bóng người, chiếc Bugatti màu đỏ của Lương Tiêu lướt như bay trên đường vành đai năm, lúc đến viện trẻ mồ côi vẫn chưa quá tám giờ rưỡi.
Bãi đỗ xe của viện trẻ không nhỏ, ngoài chiếc xe nhiều chỗ ngồi của viện cũng chỉ có lác đác vài chiếc xe tư gia đỗ ngang dọc, đa số dính đầy bụi bẩn. Bảo vệ đứng chắn ở vòng rào trước cổng viện, Diệp Quý An xuống xe gọi điện thoại cho viện trưởng, Lương Tiêu vẫn còn loay hoay chuẩn bị quà cho các em nhỏ, thùng xe sắp bị chứa đến phình ra. Hai túi đồ chơi lớn chứa đầy Lego, còn một tệp hơn ba mươi quyển sách tranh ảnh khoa học chất thành đống bên chân, đều là những thứ chiều hôm qua mua lúc đi chọn đồ tết. Khi đó xe đẩy đồ bị nhét quá đầy, hai ngươi đứng chen chúc trước quầy thu ngân, cũng do quá vội vàng mà quên mất mua đồ dùng để làm chuyện ấy như đã nói từ trước.
Chỉ có thể để chiều nay trở về mua sau, Lương Tiêu dự định như vậy, từ lúc về nước đến giờ cậu chưa từng mua những đồ dùng đó, cũng không có thói quen mua đồ qua mạng, không biết siêu thị trong nước có loại mình thích dùng hay không. Đương nhiên, nghĩ về loại chuyện này ở một nơi như viện trẻ mồ côi có vẻ không hợp lý lắm, Diệp Quý An đã cúp máy bước lại phía cậu, tay cầm lên hai hộp giấy đựng sách tranh ảnh, “Viện trưởng lập tức qua đây đón chúng ta.” Diệp Quý An ngước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ngon-luong-tieu/1797875/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.