Lần này Diệp Quý An không còn ngây ra nữa, anh nhảy cẫng lên chạy vào phòng ngủ, chỉ nghe “đoang” một tiếng, âm thanh đóng cửa rất lớn, giống như đứa trẻ phản nghịch trong ti vi trốn khỏi tiếng càu nhàu trên bàn cơm, hoặc là tên trộm trong ngôi nhà hoang đang chạy trốn ma nữ. Cửa bị đóng mạnh đến mức chìa khóa cũng rung lên. Bên ngoài vọng vào mấy tiếng sau đó không còn động tĩnh gì nữa, Diệp Quý An tức tốc mặc một chiếc quần thể thao màu xám, sau đó mang tất, cài lại hai chiếc cúc áo khi nãy cố tình tháo ra, lúc này mới trở lại cửa.
Cửa sổ mở to, gió lạnh ùa vào, ngoài trời là màu xanh lam. Không khí trong phòng trong lành nhất thời làm người thanh tỉnh. Diệp Quý An chạm lên tay cầm cửa, lại bỗng nhiên có chút do dự, nhiều hơn cả là ngại ngùng. Phản ứng lúc nãy của bản thân quá khoa trương, cũng rất không lịch sự.
Như vậy xem ra, người vừa đến gọi Lương Tiêu là thiếu gia, có thể là người bình thường chăm sóc cho cậu, tuy nói là đến giúp việc, nhưng ít nhiều cũng là khách, là trưởng bối… Chính mình chẳng nói chẳng rằng đóng sầm cửa để người ta đứng ngoài một mình.
Lúc ra ngoài phải nói gì để gỡ rối đây?
Bất luận ra sao, cũng không nên cứ trốn tránh, Marx còn có thể ở im ngoài kia, mình không thể không bằng một con thằn lằn. Sau đó Diệp Quý An đẩy cửa, bước hai bước ra phòng khách, chỉ thấy máy lau nhà tự động đã bật, dì béo cũng đang lau bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ngon-luong-tieu/1797874/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.