Đã hứa với bố An Thy nên Hạ Linh phải để an toàn của An Thy lên trên hết. Tuy nhiên cô bé vẫn cẩn trọng hỏi lại: “Nếu tôi giao linh vật nhưng ông lại nuốt lời, không nói chỗ của bạn tôi thì sao?”
“Bọn mày có lửa và tao biết bọn mày còn có các năng lực của nước, đất và gió. Bọn tao là người thường đâu thể chống lại. Tao không ngu để bị bọn mày phá nhà tao đâu. Yên tâm tao nói là giữ lời.”
Hạ Linh hít một hơi sâu rồi ném linh vật cho lão Mạnh. Lão cầm linh vật trong tay cười đắc thắng: “Giờ này có lẽ con bạn mày đang vui vẻ ngoài biển cùng con bé kia rồi.”
Dứt lời thì giá sách xoay chuyển đột ngột và lão Mạnh cùng lũ đàn em biến mất sau chiếc giá.
Hạ Linh hốt hoảng bảo Lâm Hạo: “Cậu mau theo đường hầm ra biển cứu An Thy, MAU LÊN!”
Trước khi Lâm Hạo đi Hạ Linh ném cho cậu điện thoại cô bé nói nhanh: “Tớ đã ghi âm tất cả lời thú tội của lão Mạnh. Khi cứu được An Thy rồi cậu hãy đưa cái này cho bác Tiến bảo bác ấy đi báo chính quyền.”
Lâm Hạo gật đầu rồi chạy vèo đi như một cơn gió.
“Bây giờ chúng ta phải ra khỏi đây và cướp lại linh vật nào.” Cô bé bảo ba đứa còn lại.
Cô bé vừa dứt câu thì căn phòng bỗng dưng chuyển động và: RẦM!
Cả căn phòng rơi tự do và bỗng dưng mọi thứ tối om. Thái Khôi ngơ ngác kêu lên: “Cái quái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-long/3096680/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.