Hạ Linh từ từ mở mắt, mọi vật quanh nó thật mờ ảo, người nó thì đau ê ẩm. Cô bé cố gắng lắc mạnh đầu để mọi thứ rõ ràng hơn. Nó lẩm bẩm: “Đây là đâu? mình còn sống hay đã chết?”
Cô bé đã tỉnh táo hơn, những hình ảnh bắt đầu rõ dần. Hạ Linh đã nhận thức được xung quanh. Cô bé mừng vì nó và các bạn còn sống nhưng bốn đứa tụi nó đang ở trong một cái hang động rất lớn, tay chân đều bị trói và treo lên bốn cái giá bằng gỗ.
Cả ba đứa kia đều đã tỉnh dậy và đang ngạc nhiên nhìn ngó xung quanh. Thái Khôi la lên: “Đây là đâu? Thiên đường hay địa ngục?”
Nó vừa dứt lời thì chợt cửa hang động mở ra. Khoảng năm tên bịt mặt bước vào. Đi đầu là một tên có dáng người nhỏ con hơn hẳn bốn tên kia. Trông hắn rất quen.
Hắn ngó một lượt cả năm đứa rồi cười nhẹ: “Các cậu nên cảm ơn tớ chứ nhỉ?”
Hạ Linh hơi ngờ ngợ, cô bé nhìn tên bịt mặt chăm chăm: “Cậu là ai? Vì sao bọn tôi phải cảm ơn kẻ đã bắt mình và trói gô bọn mình chứ?”
Một tên to béo bê tới một chiếc ghế, tên bịt mặt nhỏ con ngồi xuống rồi nói: “Nếu tớ không đến kịp thì giờ này các cậu đã yên giấc ngàn thu trong cái hòm kim loại ấy rồi, chính ra tớ là ân nhân của cậu đến hai lần đó nhỉ?”
Hạ Linh đã nhận ra tên thanh niên đó, nó mấp máy: “Cậu...cậu là Hải Nam...?”
“Cũng không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-long/3096679/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.