Hạ Linh sững sờ vài giây rồi ngã xuống đất ngất lịm. Thái Khôi và Lâm Khánh vội vã chạy tới, hai đứa hốt hoảng lùi lại vì phía trước là một vực sâu hun hút không nhìn thấy đáy.
Cả hai thằng còn đang bàng hoàng vì sự việc xảy ra thì bỗng mấy chục người đàn ông mặc áo in hình con hổ xuất hiện. Bọn chúng nói gì đó bằng tiếng Trung Quốc và chỉ năm phút sau là cả Hạ Linh, Thái Khôi và Lâm Khánh bị trói chặt rồi tống vào ba chiếc rương gỗ.
Chiếc rương chở Hạ Linh được đưa về căn hầm dưới lòng đất. Còn chiếc rương chứa Lâm Khánh và Thái Khôi bị cho lên xe tải và chở đi. Thái Khôi lo lắng nghĩ thầm: “Không lẽ bọn chúng sẽ bán mình cho mấy tên 3D.”
Mặc dù chung cảnh ngộ với Thái Khôi nhưng điều khiến Lâm Khánh lo lắng đó là tình cảnh của Quỳnh Chi và Hạ Linh. Phụ nữ mà rơi vào tay bọn buôn người thì lành ít dữ nhiều, hai cô bé lại yếu ớt không thể phản kháng. Anh chàng cố gắng thoát khỏi mớ dây trói nhưng xem chừng bất khả thi.
Về phía Hạ Linh, cô bé đang cảm giác vô cùng đau khổ, nó muốn ngủ một giấc mãi mãi để không phải trở về với thực tại. Tuy nhiên có giọng nói chợt cất lên: “Con còn định nằm đó đến bao giờ?”
Hạ Linh giật mình mở mắt ra, ông cụ pháp sư đang nhìn nó với vẻ mặt cương nghị. Hạ Linh vội vàng đứng dậy rồi khẩn thiết nói: “Con đã mất một người bạn, cụ có cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-long/3096664/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.