Edit: Mị MịBeta: SakuraGiờ phút ly biệt này cũng giống như lần chia tay Mặc Hi, vô cùng buồn bã, dù sao mọi người cũng đã quen biết khá lâu.
“Này! Cậu định cứ đi như vậy hả?” Vẫn là An Diệc Kỳ lên tiếng, dù sao thì mấy nam sinh có mặt ở đây ai cũng không thích nói chuyện, nếu không muốn nói là không biết làm cách nào để lên tiếng.
“Ừ!” Lạc Nguyệt gật đầu, lúc này cô cũng không thèm ngó ngàng đếngiọng điệu ác khẩu của An Diệc Kỳ, nhẹ nhàng cười, đôi mắt màu đen chớpđộng tia thâm trầm, lộ ra có chút thành thục, nhanh chóng tán đi, khóemiệng cười thật to, vẫn là cô bé hoạt bát dã tính như trước “ Nhà có một việc nên tớ phải về! Hắc hắc!”
“Nhà cậu thật rắc rối.” An Diệc Kỳ chép chép miệng, tiếp theo lại cóchút làm nũng lên tiếng “ Nhưng lần này đi trở về có khi nào quên hếtđám tụi này không thế.”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của An Diệc Kỳ hòa cùng với mái tóc bạc dướiánh nắng mặt trời, cô gật đầu, môi vẫn nở nụ cười, lẫm liệt nói “Nhấtđịnh sẽ không! Mọi người vĩnh viễn là bạn của tớ cho đến chết!”
“ Ai chết cùng bạn! Thô tục quá!” An Diệc Kỳ nói móc không nể tình.
“Ha ha, sao cũng được.” Lại không nghĩ đến, Lạc Nguyệt không phảnbác, thậm chí còn lẩm bẩm, điều này khiến cho An Diệc Kỳ sợ hãi, vừađịnh hỏi lại xem cô ấy nói gì, thì lại thấy cô bé đã nở nụ cười, nhìnmọi người một cái rồi lại nhìn về phía Lạc Nham đang đợi cô không xa “Vậy, các cậu, tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-loi/1256215/quyen-3-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.