Khoát Hải cũng cảm thấy bị một lực lượng nào đó cản lại, trong mắt thoáng qua tia vui vẻ, ánh vàng trên tay sáng lên trong nháy mắt, nắm tay lại tung về phía trước.
“A…!” Một tiếng kêu buồn vang lên, cả người Mặc Hi mạnh mẽ bay về phía sau, giày cọ ra một vệt dài trên mặt sàn, bàn tay nhỏ xòe ra, thật vất vả đỡ xong một đòn tấn công này, chỉ là trên tay có thêm một vết rách, máu chảy ra.
“A…khụ!” Phun ra một ngụm máu, thân thể khó chịu.
“Thế nào? Đứng dậy được không?” Khoát Hải không đi đỡ cô, mà đứng tại chỗ hỏi.
“Ha ha, sao lại không đứng dậy nổi chứ.” Mặc Hi ép cảm giác khó chịu trước ngực xuống, gian nan đứng dậy, chỉ là vừa nói xong câu này, lại phun ra một ngụm máu, cả người trông thật là đáng thương.
“Qủa thật giống như phỏng đoán, nhóc cũng có khí kính, theo khả năng khống chế này, hẳn là đã sớm có, tại sao khi đánh với chú lại không dùng?”
Bản thân mình có khí kính? Anh ta có hiểu nhầm gì không? Chỉ là…
Ánh mắt lóe lên, hỏi lại: “Sao chú nhìn ra được?”
Nghe Mặc Hi biến tướng thừa nhận, Khoát Hải hết sức hưng phấn vui mừng, giải thích: “Mặc dù khí kính của nhóc có tính đặc chế, trong suốt, không bị người khác nhìn thấy, nhưng khi bị năng lượng chạm vào vẫn có thể cảm giác được.”
“Tính đặc chế?!” Không nghĩ có thể đạt được thông tin có ích như vậy, sao trong sách nàng đọc không có nói qua? Lại nói, đúng là cô ít xem sách về Võ giả, phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-loi/1256163/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.