“Phịch!”
“Rầm rầm rầm!”
Hai người nhanh chóng đánh lên, tiếng va chạm lại vang lên trong không trung.
Thân thể Mặc Hi nhỏ nhắn linh hoạt, hơn nữa tốc độ lại nhanh chóng, mà Khoát Hải cẩn thận, trầm ổn, hai người đánh lên rất đặc sắc.
Nếu nói Dị năng giả đánh nhau bằng từ huyết lệ và hủy diệt, vậy Võ giả đánh nhau là nhiệt huyết và kích thích, toàn thân va chạm, rung động, luôn khiến người ta sục sôi nhiệt huyết.
Thiên Tiêu chỉ nhìn thôi cũng có chút kích động, ánh mắt bám chặt tất cả trước mặt.
“Ha ha! Thoải mái!” Khoát Hải rống to một tiếng, đồng thời tay cụng tay với Mặc Hi, lại nói: “Mặc Mặc, đây là nhóc không coi trọng chú à! Dùng tất cả khả năng của cháu đi!”
“Ha ha, vừa rồi mới là làm nóng người!” Mặc Hi lộn mèo một vòng, rời xa cách Khoát Hải khoảng mười mét, tay trái ấn xuống tay phải một cái, lóe sáng, Mặc Hi liền cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hẳn.
Tùy ý nhảy nhảy, duỗi chân, cười nói: “Thật là nhẹ nhõm!”
Thoát khỏi trọng lực!
“Vậy đến đi!”Khoát Hải cười nói, hai tay nắm lại.
“Ha ha, đến!” Vừa dứt lời, nắm đấm đã đến trước mặt Khoát Hải.
“Ầm”
Tiếng vang ầm ầm, đánh ra tiếng.
Cách chiến đấu của Mặc Hi xảo quyệt, nhanh mà tàn nhẫn, chuyên lựa chọn phần xương cốt, phần bụng, phần eo, cái mũi, cái cằm, môi, cổ, công kích những chỗ nguy hiểm đến tính mạng. Mà Khoát Hải thắng ở kinh nghiệm phong phú, ứng phó dù hơi phiền nhưng cũng không đến nỗi rối loạn.
“Aiz” Thiên Tiêu đứng ngoài nhìn hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-loi/1256162/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.