Chương trước
Chương sau
Dịch: Tiểu Phương

Beta: Fleur

Mãi đến buổi tối, tâm tình của Dung Lâm vẫn không được tốt. A Liên trải giường xong, nhìn thoáng qua chỗ Dung Lâm đang ngồi, nhắc nhở: "Thượng thần, có thể ngủ rồi!"

"...Ừ!" Dung Lâm lạnh nhạt trả lời, đôi chân dài duỗi ra, đôi mắt vẫn luôn nhìn nàng. Mãi một lúc mới đứng dậy bước qua, nhìn quả trứng màu vàng trên giường vỏ sò, lại nhìn mặt nàng, dường như muốn nhìn đến khi mặt nàng nở hoa.

A Liên giơ tay sờ mặt mình, mở to hai mắt tò mò hỏi: "Mặt ta dính bẩn sao?"

Dung Lâm nói không có, không mấy vui vẻ: "Ngủ đi!"

Thượng thần không nói nên nàng cũng không hỏi, leo lên giường vỏ sò, cứ như vậy một nhà ba người nằm chung trên một cái giường nhỏ. Mới đầu thượng thần có chút không quen, nhưng mà có một lần hắn ngủ ở phía ngoài không cẩn thận rớt xuống giường, từ đó tư thế ngủ cũng đàng hoàng hơn, bó tay bó chân mà ngủ, cả một đêm cũng có thể giữ nguyên tư thế.

Đêm nay Dung Lâm không ngủ được, mở to mắt nhìn A Liên bên cạnh, thấy nàng khép hờ hai mắt, không bao lâu đã ngủ say.

...Hắn không vui, nàng lại không tim không phổi ngủ ngon lành.

Dung Lâm có chút không vui, giơ tay đẩy nhẹ nàng một cái.

Nàng cũng không tỉnh giấc, lẩm bẩm một tiếng lại tiếp tục ngủ.

Dung Lâm thở dài, chân mày nhíu chặt, qua hồi lâu nghe tiếng hít thở đều đều của nàng, lại lần nữa duỗi tay đẩy đẩy đánh thức nàng.

A Liên mở mắt mơ hồ nhìn hắn, lúc sau lại mệt mỏi nhắm lại, lẩm bẩm nói: "Có chuyện gì vậy?"

Dung Lâm nhích lại gần, nắm chặt tay nàng nhẹ giọng hỏi: "...Nàng có yêu ta không?"

"Hả?"

"Nàng nói nhanh lên, rốt cuộc nàng có yêu ta không?" Giọng nói của hắn có phần lớn hơn.

A Liên dường như nghe thấy, đáp: "Yêu."

Sắc mặt Dung Lâm thoáng vui vẻ, lại tiếp tục hỏi: "Nàng yêu ai?"

A Liên nhắm mắt đáp: "Thượng thần."

Dung Lâm hỏi tiếp: "Yêu nhiều không?"

A Liên chậm rãi mở to mắt, muốn ngủ mà lại không được ngủ đành phải nói: "Rất nhiều, rất nhiều."

Rốt cuộc gương mặt lạnh như băng của Dung Lâm cũng biến thành xuân về hoa nở. Nghe xong những lời chân tình của nàng, hắn cười dịu dàng, ánh mắt trong suốt giơ tay xoa xoa mặt nàng: "Ngoan, nàng ngủ đi."

Hắn nhìn nàng lại nhắm mắt một lần nữa, nhìn quả trứng nằm giữa hai người, thầm nghĩ hắn đường đường là thượng thần, thế mà lại tin tưởng trò lừa bịp của bọn giang hồ, sống ba vạn năm thật uổng phí. Nàng một lòng si tình với hắn, bây giờ lại sinh trứng cho hắn. Hai người bọn họ sống yêu thương nhau sẽ có con cháu đời đời vô cùng vô tận, như vậy không phải là một đôi phu thê tình thâm sao?

Dung Lâm nhếch khóe miệng cười cười, lại sờ sờ trứng bên cạnh, tâm tình vui vẻ nói: "Ngươi nghe được lời mẹ ngươi nói không?" Hắn mỉm cười vỗ vỗ quả trứng, "...Nghe được cũng không hiểu được, ngươi đúng là đồ ngốc."

*

A Liên đã đồng ý trở về cùng thượng thần, nay cũng nên lên đường.

A Bàng không nỡ xa A Liên nhưng trong tận đáy lòng vẫn cảm thấy vui mừng cho nàng. Nàng nói: "Được rồi, hiện giờ ngươi cũng coi như là gả vào nhà giàu có, cá bằng tử quý (mẹ vẻ vang nhờ con),cũng là một giai thoại. Cá ở hồ Động Trạch không con nào gả tốt hơn ngươi hết."

Lúc đầu ấn tượng của A Bàng đối với thượng thần không được tốt, nhưng nhiều ngày qua cũng có thể nhìn ra thượng thần chỉ là không bỏ xuống được mặt mũi của thượng thần, nhưng lại thật lòng với A Liên. A Bàng lại nói: "Tuy ngươi gả cho thượng thần nhưng xuất thân thấp kém, thần tiên ở Thiên giới đều là mắt đặt trên đỉnh đầu, sợ sẽ khinh thường cá ngươi đến từ chốn nhỏ này. Mọi việc có được thì sẽ có mất, nếu có nghe được mấy những chuyện không đâu, ngươi cũng không cần để trong lòng, chỉ cần ổn định cuộc sống của chính mình!"

A Liên luôn hiểu rõ việc này cho nên trước giờ nàng đều không thèm để ý những lời này, lập tức gật đầu nói: "Được rồi, ta hiểu mà!"

Mấy ngày nay thượng thần ở hồ Động Trạch không ra khỏi cửa, trong hồ cá từng có người bàn tán sôi nổi, cá trẻ tuổi lại xinh đẹp sẽ không tránh được bị nói xấu, chúng cá chỉ nói A Liên này bản thân nghèo rớt mồng tới lại còn nuôi cá tiểu bạch kiểm, còn làm cho bụng lớn lên.

Nhưng ngày A Liên rời đi, trên bầu trời hồ Động Trạch, mười tám con thiên mã to lớn xếp thành một hàng, mây trắng lượn lờ quanh thân, nhất thời làm cho chốn nhỏ như phát sáng.

Những loài cá ở hồ Động Trạch chưa từng nhìn thấy cảnh tượng xa hoa như vậy bao giờ.

Hồ trường hồ Động Trạch vừa nghe thượng thần đại giá quang lâm, lúc này mới cùng một ít cá, tôm, cua có máu mặt tới ra mắt thượng thần.

Hồ trường là con cá chép có ba ngàn năm đạo hạnh, chính là cá có đức cao vọng trọng nhất ở hồ Động Trạch, A Liên cũng chỉ may mắn nhìn thấy hắn một lần lúc thi đấu tranh đoạt suất đi Cửu Tiêu Các.

Hồ trường rất sùng bái và tôn kính thượng thần, thấy thượng thần áo bào trắng lay động, lạnh nhạt cao ngạo lại càng thêm kính trọng, nhìn A Liên bên cạnh hắn nói: "Tiểu Liên chính là cá xinh đẹp nhất của hồ Động Trạch chúng ta, là bông hoa của hồ, hôm nay may mắn được thượng thần nhìn trúng đó là Tiểu Liên có phúc, cũng là phúc của tất cả cá ở hồ Động Trạch chúng ta."

Tiểu Liên quả thực chính là em gái cá nghèo nàn nhất – ai có thể nghĩ đến Tiểu Liên này lại được thượng thần trên Cửu Trùng Thiên vừa ý đâu!

Nhắc đến A Liên, Dung Lâm mới nhàn nhạt nói: "Hồ trường khách sáo rồi!"

Hồ trường cười nói: "Không đâu, không đâu! Ta đã nhìn Tiểu Liên từ nhỏ lớn lên, khi còn nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, xuất sắc hơn nhiều cá cùng tuổi, khi đó ta cảm thấy ngày sau khẳng định nàng sẽ có tiền đồ rất lớn. Không nghĩ tới lại gặp được thượng thần cao quý, thật sự là Tiểu Liên tu luyện mấy kiếp mới được." Lại quay qua nhìn A Liên khách sáo nói, "Ngày sau đi theo thượng thần, ngươi cần phải luôn luôn chú ý lời nói việc làm, đừng làm cho thượng thần mất mặt..." Tiếp theo lặng lẽ dặn dò, "Đi Thiên giới đừng quên kể về quê nhà một chút, hồ Động Trạch chúng ta cá kiệt địa linh*, có không ít cá trẻ tuổi xinh đẹp đâu!"

* Đất linh thiêng sinh ra cá hào kiệt, nói lái từ câu "địa linh nhân kiệt"

A Liên chưa từng nói chuyện với hồ trường gần như thế.

Hắn là cá đức cao vọng trọng ở hồ Động Trạch, đương nhiên A Liên có chút kính trọng, liền khách khí nói: "Dạ, Hồ trường yên tâm, ta sẽ nhớ rõ!"

Hồ trường lại ra lệnh cho cá thủ hạ lấy dải lụa cùng vòng hoa được chế tạo hết sức công phu.

Một dải lụa màu đỏ rực, phía trên viết mấy chữ to: Đệ nhất Hoa khôi hồ Động Trạch.

A Liên vắt dải lụa lên người, lại khom lưng để hồ trường đeo vòng hoa lên cho nàng, toàn bộ cá đều tươi cười rạng rỡ. Hồ trường lại tỉ mỉ chuẩn bị rất nhiều đặc sản hồ Động Trạch, đều chất đầy mười tám con thiên mã.

Cuối cùng, hồ trường lão lệ tung hoành nói: "Nhớ thường xuyên trở về nhé!"

Hốc mắt A Liên cũng hơi đỏ, liên tục gật đầu: "Được!" Lại nhờ lão chiếu cố A Bàng.

A Bàng là bạn tốt nhất của A Liên, cũng coi là người thân duy nhất của nàng ở hồ Động Trạch, hiện giờ A Liên đã là phu nhân thượng thần, đương nhiên cá ở hồ Động Trạch sẽ chiếu cố A Bàng thật tốt.

Lại lưu luyến không rời A Bàng, sau đó A Liên đi theo thượng thần nhảy lên đám mây, bay về Cửu Trùng Thiên.

Hốc mắt A Liên ửng hồng, thật là không nỡ rời đi. Bay lên cao đến lúc không còn nhìn thấy hồ Động Trạch, A Liên mới không nhìn nữa.

Dung Lâm xoa mặt nàng nói: "Sao lại luyến tiếc? Bây giờ tu vi của nàng đã có tiến bộ, nàng có thể thường xuyên về thăm mà!"

Dung Lâm cảm thấy có lý, gật đầu "Vâng!" một tiếng, sau đó giơ dải lụa đỏ thẫm lên nói: "Cái này rất thích hợp với thượng thần nha!"

Lúc nãy ngoại trừ chuẩn bị dải lụa cùng vòng hoa cho A Liên, cũng có chuẩn bị cho thượng thần một vòng hoa đỏ thẫm, nhưng mà thượng thần lạnh như băng đứng đó, khí chất như ngọc không ai dám tới gần đành phải đưa cho A Liên.

Dung Lâm nhíu mày ghét bỏ.

A Liên ôm cánh tay hắn lắc lắc: "Mang đi! Mang đi mà!"

Dung Lâm nhếch môi khẽ "Hừ!" nhưng khi A Liên cúi đầu cẩn thận đeo vào cho hắn, hắn cũng không từ chối.

*

Dung Lâm cầm trứng về Tiêu Dao Điện, một mình A Liên trước tiên trở về Cửu Tiêu Các.

Bọn Điền La, Tiêu Táo rất vui mừng khi thấy A Liên trở về.

Hoa Bình nói: "Cá mè hoa, ngươi trở về thật đúng lúc, mấy ngày nữa sẽ có cuộc thi đấu, hệ Hỏa chúng ta không tìm được người thi bơi lội, ngươi trở về thật sự là quá tốt!"

A Liên vui mừng cùng mọi ngươi một lúc, sau đó mới đi gặp Xung Hư tôn giả. Xung Hư tôn giả kinh ngạc khi thấy A Liên, dùng thái độ nghiêm khắc dạy dỗ học sinh ngày thường chứ không phải là thái độ hiền lành khi A Liên rời đi: "Không phải đã đi rồi sao? Sao lại quay về?"

A Liên ngượng ngùng nói: "Ta sẽ tiếp tục ở lại Cửu Tiêu Các cùng các sư huynh sư tỷ tu tiên, hy vọng tôn giả có thể đồng ý."

Xung Hư tôn giả khẽ "Hừ!" nhưng trong lòng lại rất vui mừng, liền nói: "Ngươi nói nghỉ học liền nghỉ học, nói trở về liền trở về, Cửu Tiêu Các là nơi cho ngươi dạo chơi sao? Ngươi nghĩ nơi này là nhà của ngươi hả?"

A Liên yên lặng nghe Xung Hư dạy dỗ, trong lòng hiểu Xung Hư tôn giả chỉ mạnh miệng nhưng mềm lòng, trách mắng xong sẽ không có việc gì.

Ngay lúc này, một đôi chân dài thẳng tắp bước vào, nghe những lời Xung Hư nói hơi dừng lại một chút, lạnh nhạt nói: "Cửu Tiêu Các trị giá bao nhiêu tiền?"

Hả?

Xung Hư vừa nghe giọng nói chợt ngẩng đầu lên, thấy vị thần bước vào trong ánh sáng liền đứng dậy cung kính hành lễ, tươi cười nói: "Thượng thần Dung Lâm đã trở lại, thật là tốt quá!"

Dung Lâm không nhìn lão, nhìn qua A Liên đang đứng bên cạnh nhíu mày nói với Xung Hư: "Đừng nói nhảm, Cửu Tiêu Các này ta sẽ mua!"

Hết chương 50
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.