Dịch: Nhật Phương
Biên tập: Fleur
Di Khuê, Di Chương đều là người biết giá trị của hàng hóa. Tơ Giao có giá trị xa xỉ, chỉ có những quý nữ hải tộc như bọn họ mới mặc tơ Giao trong những trường hợp đặc biệt để tô điểm bên ngoài.
Nhắc đến tơ Giao, chúng được phân thành nhiều loại. Di Chương cũng biết đồ mình mặc là loại hạng nhất, chất liệu của những chiếc váy trước mặt này nàng chưa từng thấy. Tơ Giao này, nếu không có giao nhân tu vi mấy nghìn năm thì không thể dệt ra được, chính là có được tơ Giao này, làm thành chiếc váy tinh xảo như vậy, thì tay nghề phải cực giỏi.
Trong hai tháng trở lại đây, Di Chương thấy bề ngoài của cá mè hoa tuy rằng khá được, nhưng cách ăn mặc thì rất nhà quê, ngày thường đều mặc y phục đồng bộ của Cửu Tiêu các, thì lấy đâu ra váy? Giản dị như vậy, nàng ta tự nhiên cho rằng, cái bao đồ gửi đến, bên trong cũng chỉ là mấy đồ đặc sản quê nhà mà thôi.
Không ngờ lại là một chiếc váy lộng lẫy như vậy!
Trong lòng Di Chương rất tức tối. Tuy rằng Di Khuê ngạc nhiên, nhưng biểu hiện trên mặt lại bình thản hơn nhiều, nàng ta hơi hơi cụp mắt, rồi từ từ mở mắt, ánh mắt nhìn vào chiếc váy trên tay Điền La, nghĩ đến điều gì đó, hơi hơi thất thần.
Di Chương khoanh tay mỉa mai: "Sao vậy? Chắc là quyến rũ được công tử quý tộc nào? Tặng quà cũng thật hào phóng. Cá mè hoa nhà ngươi đúng là thâm tàng bất lộ."
Lời nói của Di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-huong-tu-dat/110651/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.