Thôi Ngọc Khuê nuốt nước bọt cái "ực", lo lắng hỏi: "Chúng ta có nên qua đó..."
"Hả..." Khương Thái Hiện túm tay cậu, nghiêm trọng hỏi. "Qua làm chi??"
"Thì... tớ thấy tiền bối ấy có chút đáng thương." Cậu từ từ nói. "Cả gia tộc chỉ còn mình y, chẳng phải rất tẻ nhạt sao?"
Hưu Ninh Khải khoanh tay nhìn cậu: "Xem ra anh vẫn chưa bị giấc mơ của Phong Sư doạ sợ à?"
"... Thì sợ chứ." Thôi Ngọc Khuê lúng túng nói. "Nhưng y chưa hẳn là người xấu! Vả lại chắc chắn người sẽ không động đến chúng ta."
Khương Thái Hiện hỏi: "Cậu là đang muốn qua chơi với y hả?"
Thôi Ngọc Khuê khẽ gật đầu: "Ừm, kiểu vậy. Với lại tớ cũng muốn tâm sự với người một chút."
Thôi Ngọc Khuê để mặc Khương Thái Hiện kéo mình đi, Hưu Ninh Khải chỉ im lặng lướt theo sau.
Dường như cảm nhận được có người đến, nam nhân ngồi trong mái khẽ mở một mắt lên. Trông thấy đám thiếu niên thoăn thoắt chạy tới, y khẽ mỉm cười, nhích sát ra ngoài lề để nhường chỗ.
"Có cần..."
"Suỵt!" Thôi Ngọc Khuê bụm miệng Khương Thái Hiện. "Đừng làm người ấy..."
Hưu Ninh Khải không để ý tới hai người, kiếm một chỗ ngồi xuống dưỡng thần. Khương Thái Hiện và Thôi Ngọc Khuê nhìn nhau một lúc, vẫn chưa dám lại gần y, chỉ dám đứng nhìn.
Hàng mi đen dài nhắm lại, từng sợi ánh sáng từ mặt trăng lướt trên sống mũi cong nhẹ như nước biển, hắt xuống cây quạt đỏ như lửa, hoà vào làm một với bộ y phục cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoanh-thien-truyen-ky/2859842/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.