Thôi Ngọc Khuê cứ ngồi nghĩ mãi về đêm ngắm trăng cùng vị tiền bối hồ ly vào đêm hôm trước, lòng cảm thấy thật xao xuyến.
Cậu nhẹ nhàng miết cánh hoa đỏ như son của đoá Hồng Y sắp héo đi, thầm nghĩ loài hoa này đúng là "sớm nở tối tàn", chẳng tồn tại được lâu.
Phác Trí Mẫn đã tặng cho cậu đoá hoa đó, coi như là quà lần đầu gặp mặt khi cậu trở thành một trong Ngũ sư.
"Ngọc Khuê, ăn dưa hấu không?" Thấy cậu ngồi đờ đẫn một lúc lâu, Khương Thái Hiện chìa miếng dưa hấu đỏ tươi to đùng ra trước mặt cậu. "Dưa hấu Phượng tộc trồng đó."
"..." Cậu nhận lấy nó một cách bất đắc dĩ. "Bổ dưa to vầy sao ăn?"
"Thì cắn như tớ này!" Cậu ta nói rồi ụp hết cả mặt vào miếng dưa hấu, khi ngước lên thì mặt dính đầy hạt dưa.
Thôi Ngọc Khuê: "..."
Cậu thở dài, tay với lấy một miếng khăn lau lau mặt cho Khương Thái Hiện, nói: "Lớn rồi, còn là Mộc Sư nữa. Người ta thấy cái cảnh cậu ăn dưa kiểu này thì hình tượng sẽ bay màu hết đấy."
Khương Thái Hiện phồng má nói: "Tớ không làm chuyện này trước mặt họ đâu."
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Thôi Ngọc Khuê hỏi vọng ra: "Ai đó?"
"Là tôi." Giọng Hưu Ninh Khải lành lạnh vang lên, cậu nói: "Mời vào."
Hưu Ninh Khải đẩy cửa đi vào, nói: "Long Đế có lệnh triệu khẩn, thêm một nhiệm vụ mới. Phong Sư và Hoả Sư đã tới rồi, chúng ta đi."
Thôi Ngọc Khuê và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoanh-thien-truyen-ky/2859841/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.