Thôi Tú Bân cưỡi sư tử Kiếm Sư uy phong lẫm liệt, trong đáy mắt luôn vui cười và bình yên cuối cùng cũng có nét y hệt các dũng tướng thời cổ. Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trên trong anh đã được thổi bùng lên, sẵn sàng đốt trụi một ngọn núi bất cứ lúc nào.
Chiêu Lan và Tuyết Trác nhìn nhau một cách tò mò, hai con đại điểu bắt đầu khá mất tập trung vì chúng chưa thấy đối phương bao giờ. Cho tới khi Thôi Tú Bân hét lên ra hiệu với Khương Thái Hiện, Tuyết Trác mới lại vùn vụt lao xuống, khí thế xẻ núi lấp sông từ chiếc mỏ sắc nhọn liên tục tấn công thích khách. Đám người kia bắt đầu dồn lực phun nước dập lửa để lựa đường thoát thân. Chúng đều đồng loạt xoay người, xoáy một cột nước thật mạnh vào một hướng khiến lửa bên đó nhanh chóng bị yếu dần đi rồi nhanh chóng chạy về hướng đó.
Thôi Tú Bân nào để cho chúng chạy thoát nhưng một lát sau, anh mới nhận ra vấn đề... Bốn chân khổng lồ như trụ trời của Kiếm Sư bị đóng băng rồi!
Có kẻ hệ Băng!
Kì lạ thay, hơi nóng cùng lửa của Kiếm Sư vẫn không cứu nó thoát khỏi băng đang dần lan về tim nó. Khương Thái Hiện dùng thần roi đánh thật mạnh mà băng vẫn không nứt chút nào, trong lúc đó đám thích khách kia đã sắp trốn được.
"Chết tiệt!" Thôi Tú Bân chửi thầm. "Em cản chúng đi, Kiếm Sư cứ để anh lo!"
Nhưng trước khi Khương Thái Hiện kịp đáp thêm câu nào, Thôi Nghiên Thuân đã lao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoanh-thien-truyen-ky/2859819/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.